Hình bảo vệ màn hình là hình bóng của ba người, có thể thấy rằng con trai và con gái của cô cùng lúc hôn má cô, bức ảnh thật ấm áp.
Noãn Noãn anh thấy qua, chỉ là con trai cô… hình như luôn không có duyên gặp.
Cảnh Thần Hạo trượt màn hình khóa, điện thoại hiện lên nhập mật khẩu, là 2 tầng mật khẩu, trước là vẽ sau là số. Anh nhíu mày, mật mã quá phức tạp, rốt cuộc muốn che giấu điều gì?
Điện thoại này của cô không khóa vân tay, nhưng muốn đoán được cũng khó, Cảnh Thần Hạo tùy tiện vẽ 1 hình, cho đến không đúng lần thứ 5, điện thoại tự động khóa 1ph, sau đó có thể tiếp tục.
“Mật mã có thể là gì?” Cảnh Thần Hạo dựa giường, nhắm mắt, môi mỏng mím lại, trong lòng nghĩ tính cách của Bùi Dĩ Hàn, sẽ đặt mật khẩu gì.
Cô làm mọi thứ gọn gàng dứt khoát, thà mạo hiểm hơn là rút lui.
Nghĩ về đây, anh đột nhiên tìm thấy tia sáng, miệng anh cong lên, đưa tay ra để vẽ chữ đơn giản nhất "l", quả nhiên, đã mở khóa.
Tuy nhiên, tầng thứ hai khó hơn nhiều, dù thử thế nào cũng không được, cho đến lần thứ chín, hệ thống điện thoại di động nhắc nhở: Có một lần thử.
"Chết tiệt!" Cảnh Thần Hạo nguyền rủa, phiền não bứt tóc ngắn, liền đứng dậy, đi đến tủ rượu trong phòng, lấy ra một chai rượu brandy cao cấp, cầm ly rượu ở bên cạnh, mở nút chai, mùi thơm của rượu bay ra, cổ tay anh hơi cong, rượu vàng chảy từ từ dọc theo cốc xuống đáy cốc.
Những ngón tay nắm chặt ly rượu. anh ngồi trên giường, đưa tay lên rồi để lên môi. Anh nhấm nháp một chút rồi đặt nó lên đầu giường. cầm điện thoại trên giường lên, hít một hơi thật sâu, sẵn sàng thử lần cuối.
"Khóa số chắc chắn sẽ là một con số có ý nghĩa kỷ niệm. Bùi Dĩ Hàn sẽ dùng con số gì làm mật mã?"
Câu hỏi này đã được hiện lên trong tâm trí anh n lần, anh nhớ đến Bùi Nhiễm Nhiễm nhanh chóng nhập một chuỗi số. Đó là ngày mà Âu Dương Lập và Liêu Vi đính hôn.
Điện thoại hiển thị lại sai, sau đó tự động khóa và màn hình bị tối hoàn toàn.
Cảnh Thần Hạo cầm ly trên đầu giường lên, có chút cáu kỉnh uống 1 hơi, đặt điện thoại di động của Bùi Dĩ Hàn lên đầu giường, ngừng suy nghĩ về việc mở mật khẩu, nằm xuống liền ngủ.
Căn hộ Lâm Tri Hiểu.
Bùi Nhiễm Nhiễm nằm không yên trên giường, càng nghĩ càng bối rối. Khóa mật khẩu của cô là hai tầng, nhưng khóa hình rất đơn giản, khóa số khó hơn, nhưng không khó đoán.
Khóa số cô đặt là ngày cô bay tới Anh năm năm trước để mọi lúc nhắc nhở cô rằng cô không thể dừng bước.
- ----------- --------------
Tuy nhiên, nếu lòng Cảnh Thần Hạo có nghi ngờ, anh sẽ đoán được. Nếu khóa được mở, thì cô...
Không ngủ được đến khi bình minh, Bùi Nhiễm Nhiễm đem đôi mắt gấu trúc để đứng dậy khỏi giường, mệt mỏi đeo chiếc tạp dề, chuẩn bị bữa sáng yêu thích.
Bùi Noãn mang đôi dép đầu thỏ màu hồng, đôi mắt mở to, mềm mại làm nũng, "Mẹ ơi, ôm ôm."
Bùi Nhiễm Nhiễm ôm cô xuống ghế và đưa bữa ăn cho cô: "Noãn Noãn nhanh ăn sáng."
"Mami ơi, có chuyện gì với chân mẹ vậy?" Bùi Noãn lúc này mới chú ý vết thương ở chân của mẹ, cánh tay nhỏ và chân ngắn di chuyển, muốn xuống đất xem, nhưng đã bị Bùi Nhiễm Nhiễm chặn lại.
"Mami vẫn ổn, con ăn sáng xong mami liền đi làm."
Lâm Tri Hiểu đang húp cháo. Khi nghe thấy lời Nhiễm Nhiễm nói muốn phụt ra: “Nhiễm Nhiễm, chân bị thương thì đừng đi làm, tớ xin phép giúp cậu.”
Bùi Dương nói thêm, có chút không đồng ý. "Mami ơi, mẹ đừng đi làm nữa."
"Mẹ không có gì để làm, tối qua nói với Cảnh tổng sẽ đi làm." Bùi Nhiễm Nhiễm vừa nói vừa lấy cặp lên, đi vài bước về phía Lâm Tri Hiểu: “Tri Hiểu, cậu ăn xong chưa? Xong chúng ta đi.”
Lâm Tri Hiểu ngậm cháo trong miệng, cau mày chỉ bữa sáng của Nhiễm Nhiễm nói: "Nhưng Nhiễm Nhiễm cậu chưa ăn, cậu ăn gì đó rồi đi làm."
Bùi Nhiễm Nhiễm sao nuốt vô, cô bị tra tấn một đêm bởi điện thoại di động. Bây giờ cô ấy chỉ muốn đến Cảnh thị để xem Cảnh Thần Hạo có mở được khóa mật khẩu điện thoại của cô không.
"Tớ không đói, đi thôi." Bùi Nhiễm Nhiễm vội vàng, kéo cánh cửa căn hộ ra, đi ra ngoài.
Lâm Tri Hiểu nhanh chóng đứng dậy, lấy chiếc túi từ ghế bước theo ra ngoài.
- ----------- --------------