Anh ta đã uống vài ly rượu rồi.
"Mẫn Tiểu Thụ!" cô ta nhẹ gọi một tiếng, từ trên giường bước xuống, "nếu như không có chuyện gì khác, em xin về trước."
"Cạch!"
Mẫn Lệ đặt cái ly trên tay xuống, anh ta bước nhanh đến gần cô, mém mạnh thân mình mỏng manh của cô xuống giường lần nữa.
Anh ta đặt nụ hôn thoang thoảng mùi rượu vào người cô, quần áo trên người cô bị anh ta xé hết.
Cô biết anh ta đang giận.
Nên không có phản kháng gì, mặc kệ anh ta hôn cô rất đau, cảm giác anh muốn nuốt trọn cô!
Trong lòng anh ta kích động thở hổn hển, không biết trong đầu đang suy nghĩ gì, nhìn thấy cô ta trở về, đáng ra anh phải vui mừng dữ dội chứ.
Nghĩ rằng anh ta sẽ vui vẻ một cách bất ngờ nghĩ rằng cô ta nhất định là ngụy tạo, muốn xa cách anh thôi!
Trong lòng của anh ta lại hiện lên một cái ý hận!
Anh ta hận cô đã dã tâm, hận cô đã nói dối, hận cô ta đã rời xa anh!
Thân thể cô gần như đỏ thẩm, quần áo trên người anh ta vẫn bình thường, rõ ràng cô ta đang rất giận!
Nụ hôn đầy mùi rượu đặt nhẹ lên cổ của cô, hành động của anh ta lẳng lặng, thân người cao to đè lên người cô, thở hổn hển.
Cô ta không có uống rượu, nhưng hình như đã say rồi.
Bỗng nhiên cô suy nghĩ đến hình ảnh hai người ngồi uống rượu với nhau, cảm giác hai người thật sự ngẩn ngơ đến không ngờ!
"Tại sao?"
Rất lâu sao, anh ta anh ta mới thốt ra hai chữ.
Trong đầu cô ta nghiên nhẹ, bị anh ta ép đến nổi không thể thở được, "em là người xấu, em vốn dĩ tiếp cận anh là có mục đích, thả em đi đi!"
"Đi? Em nợ anh nhiều như vậy, nói đi là có thể đi à?" Mẫn Lệ bỗng nhiên ngẩn đầu lên, nhìn vào mặt nhỏ của cô ta.
Gương mặt này anh ta đã nhớ nhung bốn năm nay rồi, mỗi chiều tối đều mơ thấy gương mặt cô.
Nhưng mà cô ta thì sao?
Có nhớ anh ta không?
"Như vậy anh muốn gì?" bây giờ cô ta không thể rời xa anh ta, thực sự Dương Y Y làm thế là đúng.
Mặc kệ cô ta và Mẫn Lệ sau này có như thế nào, cô ta cần phải mang thai, cần phải cứu Lộ Lộ.
Chỉ cần ở bên Mẫn Lệ, mới còn cách thôi!
Anh ta chỉ muốn cô ở bên anh mà thôi, là vợ của anh mà!
"Em nghĩ rằng mình vẫn là bà Mẫn à?" anh ta lạnh lùng hằn hộc, rời khỏi người cô.
Rõ ràng thân thể và trái tim anh rất nhớ cô ta, thế mà lại ép mình thế!
Nhưng mà không phải vậy, cô ta sẽ hảo bất lưu tình mà rời khỏi!
Cả người của Cố Linh rút trên giường, nhìn thấy bóng dáng của anh ta, trước kia chưa bao giờnhìn anh ta mà có cảm giác như thế này, bây giờ cảm thấy có chút cô đơn và vắng vẻ.
Cô ta lấy mền quấn mình lại, chầm chậm đưa tay ra nhặt lại đồ dưới đất, "em không phải, nên giờ em có thể đi được chưa?"
"Không được."
"Rất tốt, em cũng không muốn đi, không có chỗ nào đi! Mẫn Tiểu Thụ, anh phải thu nhận em!" cô ta quả đoán nằm trên giường, nhưng mà trong lòng có chút khó chịu.
Thu nhận cô ta ư? Không có chỗ nào đi à?
Mẫn Lệ đứng thẳng tấp, trong tim anh không ngừng đập liên hồi, "có thể, nhưng anh có một điều kiện"
"Cái gì?" cô ta nắm chặt một góc của chiếc chăn, giọng nói nhỏ nhẹ hỏi.
"Anh thu giữ em cũng được, thời hạn là cả đời, thiếu một ngày cũng không được!" cô ta trở về rồi, thì không thể trở đi lần nữa!
Đi nữa, bỏ đi nữa, anh ta sẽ bị điên tiết lên!
"E rằng......" cô ta bễu môi, chỉ cần nghĩ đến Lộ Lộ, tạm thời nhường nhịn anh ta tí cũng được mà?
Mẫn Lệ nghe được hai chữ của cô ta, tâm trạng như tuột hẳn xuống đáy cốc.
Đã bốn năm không biết cô ấy đã có người đàn ông khác chưa, trong lòng của cô ta đã không còn bóng dáng của mình rồi!
Có phải không?
"E rằng......em đồng ý, mẹ của anh cũng sẽ không đồng ý! Vừa nãy em còn nhìn thấy Tống Phiên Phiên ngồi trong xe anh mà, có phải hai người đã quen nhau rồi không?" tiếng nói của cô vọng lại từ sau lưng, nhưng không phải như anh nghĩ!
Phải chăng là có người đàn ông khác không!
Trong lòng của anh ta nhẹ nhõm tí!
"Em đang ghen à!" anh ta quay người lại, nhìn sang gương mặt nhỏ bên cạnh của cô, "có phải không?"
"Phải không!" cô ta cười nói.
"Ghạt người! nếu như em mà yêu anh thì trước kia đã không bỏ anh rồi, từ đầu đến cuối em đều đang ghạt anh!" còn anh ta, thế mà đã cam tâm tình nguyện bị cô ta ghạt cả đời.
Người không có thuốc chữa là anh ta!
"Ừm, em ghạt anh, giờ cũng đang ghạt anh, nếu như anh không muốn em tiếp tục ghạt anh, vậy em......" cô ta có thể sẽ nhanh chóng rời khỏi.
"Em nghĩ mình muốn bỏ đi là bỏ đi à, em nợ anh nhiều như thế, anh muốn em đền cả đời!" Mẫn Lệ nói xong, cầm lấy cái áo trên ghế sofa, quay lưng bỏ đi rồi.
Anh ta cần yên tĩnh tí, vì chuyện của cô ta nên anh vẫn chưa định thần lại!
Đứng trước cửa phòng, anh ta cúi đầu thầm lặng, cầm điếu thuốc và hột quẹt gas, bắt đầu hút hít.
Cô ta đã trở về rồi!
Người mà anh ta đã nhớ nhung 4 năm rồi, cuối cùng cũng đã trở về!
Nhưng mà anh ta lại bỗng nhiên nói như thế, vì cái gì, muốn kích thích cô ta à?
Dường như cuối cùng người bị kích thích lại chính là bản thân mình.
Trên hành lang nhanh chóng tràn ngập khói thuốc sặc sụa, bốn năm nay anh đều gợi nhớ, nhưng bây giờ anh ta không cần nữa rồi!
Tất cả mọi thứ đều không quan trọng, Cố Linh mới là thuốc giải của anh ta!
Trong phòng Cố Linh đã mặc đồ tươm tất, đứng bên cạnh không biết làm gì?
Dương Y Y đã bỏ mặc cô cho Mẫn Lệ rồi, nhưng mà có thể qua vài ngày, kỳ rụng trứng của tháng sau có được không?
Đáng tiếc giờ không phải kỳ rụng trứng của cô, cho dù có phát sinh quan hệ với Mẫn Lệ, cô ta cũng không thể có con được!
Cửa phòng bỗng bị mở tung ra, cô ta cố ý nghiên đầu sang nhìn, nhưng lại không phải Mẫn Lệ, mà là nhân viên phục vụ đem thức ăn trưa đến, món ăn đặc sắc được bày trên bàn.
"Cô Cố, đây là bữa trưa của cô, ông Mẫn dặn cô giờ phải ăn ngay, nếu như cô còn vấn đề gì, có thể nói cho tôi." Nhân viên phục vụ đứng cạnh cô ta, nhìn tư thế đó dường như sẽ không đi ra ngoài.
Bây giờ đã là buổi trưa rồi, cô ta thật sự rất đói.
Cô ta chầm chậm đi qua, cầm lấy đôi đũa, nhưng vẫn không động gì," còn anh ta?"
"Ông Mẫn có việc, về trước rồi." nhân viên phục vụ cười trả lời.
Đi rồi, đi đâu thế?
Có phải trở về A Thành rồi không, để một mình anh ta ở lại đây!
Nếu như thật sự là như vậy, thì đáng đời cô ta!
Là cô đã phụ lòng anh!
Sau khi kết thúc buổi ăn trưa, cô ta bèn tìm cái ipad trong phòng mình, nhưng mà vào lúc này Lộ Lộ vẫn còn đang ngủ, thời khắc chết tiệt!
Cô ta muốn nhìn con tí cũng không được!
Một mình cô trong phòng rất buồn chán, xem tivi một chút, sau đó lên giường ngủ.
Mẫn Lệ vẫn luôn ở trong phòng bên cạnh, cô ta ở đây, anh ta làm sao mà có thể rời khỏi!
Nhìn động tịnh trong phòng của cô, bộ dạng lúc ngủ của cô thật yên tịnh, anh ta đứng dậy, về nhà.
Cố Linh ngủ một cách mơ hồ, sau đó trở lưng, cảm thấy bên cạnh như có người, cô ta có một cảm giác quen thuộc, là Mẫn Lệ!
Anh ta về từ khi nào thế?
Đầu cô tựa vào người anh, giống như một con mèo nhỏ tựa người vào lòng anh ta, tay nhỏ đặt vào eo anh ta, cảm thấy người anh ta cứng đơ, cô ta mỉm cười, "Mẫn Tiểu Thụ, anh nhớ em rồi chăng?"
Anh ta còn nghĩ rằng cô tưởng anh ta là người đàn ông nào khác, nhưng hóa ra không phải!
"Anh hận em!" nhưng cũng nhớ em, mỗi ngày đều nhớ cô!
"Hận em, sao lại ôm em chặt thế?" cô ta ngẩn đầu nhìn anh ta kề mặt vào mình, "Mẫn Tiểu Thụ, nói thật, anh vẫn luôn nhớ em chứ?"
"Cố Linh, ai cho em tự ngôn thế?" anh ta quả đoán buống cô ra, nhưng mà cô ta lại ôm anh chặt hơn.
"Anh đó, trái tim anh, và cả thân thể tối hôm đó của anh......" tay nhỏ của cô từ từ trượt khắp người anh, "Mẫn Tiểu Thụ, sao anh không hỏi em hồi xưa sao lại bỏ đi, mà đến giờ mới quay về?"