Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 876




Tống Phiến Phiến nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, bước chân vẫn bất di bất dịch, "Em đến đây thăm anh, nghe nói anh đã ở đây rất lâu rồi, chuẩn bị trở về A thành, chúng ta cùng trở về thôi! Ba mẹ em đang ở nhà Mẫn Gia!"

"Họ......" Tống Phiên Phiên đứng trước mặt anh ta, ngẩn đầu nhìn anh ta, "đang đợi chúng ta à"

"Em muốn về, chuyển máy bay đưa em về, anh không về." anh vẫn muốn ở đây chờ Tiểu Linh

"Sao lại không trở về? công việc anh đều xong cả rồi mà!" hai tay cô ta nắm chặt lại, nghe nói anh ta đi tìm người phụ nữ khác.

"Có công việc mới rồi." thực ra không có, anh ta chỉ không muốn trở về thôi!

"Anh Lệ, có những câu nói nghe không lọt tay, nhưng em vẫn muốn nhắc nhở anh một câu, cô ta đã đi rồi, đi 4 năm rồi, bây giờ sớm đã trở nên không biết gì hết rồi! anh như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Anh phải đợi rất lâu, cô ta cũng sẽ không quay về!"

"Đó là việc của anh, không liên quan gì đến em cả!" Mẫn Lệ quay người đi, bước lớn đi qua người anh, "A Mộc, đưa cô ta đi!"

Trợ lý Mộc rất nhanh từ bên ngoài đi vô, "cô Tống, mời!"

"Mẫn Lệ anh quả thật là kẻ khốn nạn! bất hiếu! bác trai bác gái rất muốn anh nhanh chóng cưới vợ sinh con, có một gia đình hạnh phúc, nhưng mà anh...... vẫn luôn chờ đợi người phụ nữ không bao giờ trở về!" Tống Phiên Phiên đi ra ngoài, vẫn thái độ không phục nói.

Đây cũng là chuyện của anh ta!

Từ lúc chưa nghĩ rằng sẽ yêu một người nào, cho đến khi thật sự yêu người nào đó thì lại để mất đi người ta!

Anh ta không thể bỏ rơi Cố Linh, vợ của anh ta!

Trong lòng anh ta chỉ có một mình cô ta thôi!

Trong phòng chỉ còn lại mình anh ta.

Ánh mắt anh ta nhìn qua chiếc giường lớn, đêm hôm đó anh ta không nhớ rõ, thậm chí không có ấn tượng, nhưng những vết tích trên người không phải giả tạo!

Cửa lớn của khách sạn Cảnh Thiên, Tống Phiên Phiên ngồi lên xe của Mẫn Lệ, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra một cười ý.

Cô ta không tin Mẫn Lệ có thể mặc kệ bác trai bác gái, mặc kệ anh ta những ngày này, nhưng mà bây giờ anh ta đã không còn nhỏ rồi, không thể tiếp tục bướng bỉnh nữa.

Tết năm nay, mặc kệ Mẫn Lệ có đồng ý hay không, cha mẹ của hai bên đều công bố hôn sự ra ngoài hết rồi.

Bên ngoài khách sạn, đang ngừng một chiếc xe màu đỏ, bên ngoài cửa xe dán decal chống nhìn trộm.

Cố Linh ngồi bên sau xe, nhìn nụ cười của Tống Phiên Phiên ngồi vào xe của Mẫn Lệ, cúi đầu nhìn que thử thai trên tay, tối hôm đó cô ta không có mang thai.

Lộ Lộ......

Cô ta bễu môi, không thể trực tiếp đến tìm Mẫn Lệ rồi, không thể làm lỡ hạnh phúc của anh ta.

Cô ta chỉ có thể nghĩ đến cách khác.

"Haizz......" cô sao lại khó có mang thế, sớm biết trước nghe lời của Y Y rồi, nhân cơ hội lần rụng trứng kỳ trước, phải làm thêm vài lần.

Bây giờ phải đợi tháng sau rồi.

"Ối! tình địch mà!" Dương Y Y cuối cùng phản ứng lại, quay đầu nhìn cô ta, "Tiểu Linh, cục cưng, cô có tình địch rồi, tội nghiệp Lộ Lộ nhà ta quá!"

"Đừng gây rối nữa! bây giờ tâm trạng của tôi đang rất rối!" Cố Linh đem que thử thai bỏ vào túi xách, "đi thôi!"

"Đi?" Dương Y Y kích động la lớn tiếng, "kaka, đợi tí, hình như chúng ta đậu xe sai quy định rồi!"

Cố Linh quay đầu nhìn cảnh sát đang viết giấy phạt chiếc xe bên cạnh, không có nói gì.

"Nhanh lên!" Cố Linh vừa mới thu hồi ánh nhìn lại, bèn nhìn thấy Mẫn Lệ từ trong khách sạn bước ra.

"Đừng gấp, bây giờ chúng ta đi như thế, càng khiến người ta hoài nghi hơn, vả lại chị hai, tôi bị trừ điểm rồi!" cô ta từ trên tay của cảnh sát lấy giấy phạt, "đi từ từ thôi! Lần sau nhất định không đậu xe sai quy định nữa!"

"Thôi rồi!" Cố Linh đưa chân lên đá mạnh vào Dương Y Y, "Mẫn Lệ đến rồi!"

"Ối! lỗi đều do cô cả, sao lại thích màu đỏ thế, anh ta nhất định là nhìn thấy màu đỏ nên có phản ứng rồi!" Dương Y Y quay đầu nhìn vào bộ quần áo màu đỏ trên người của Cố Linh, "đi nhanh lên!"

Mới lạ!

Cơ hội tốt như vậy, nhất định phải để Mẫn Lệ bắt được Cố Linh!

"Dương Liễu Y Y, có muốn lái xe không?" cô ta dùng sức đá mạnh một cái, "nhanh lên!"

Xe của một số người phía sau Mẫn Lệ bị bao quây kín.

Anh ta bước ra nhìn thấy đoàn xe đối diện mình, trong lòng có một linh tính, dù sao thì cũng bị kẹt kín rồi, nên anh ta bước qua!

Anh ta đứng bên ngoài không nhìn thấy được bên trong, nhưng anh không có dũng khí bắt những người trong xe bước ra, vạn nhất không phải là cô thì sao!

Nhưng anh ta không thử thì làm sao biết được?

Dù sao thì anh ta cũng đã đợi bốn năm rồi, không ngại bị thất vọng lần nữa!

Vả lại Cố Linh choàng khăn cổ và đội nón kín đáo trong xe, bộ dạng như bị bệnh tựa người vào lưng ghế, nhắm mắt giả ngủ.

Dương Y Y ở phía trước hạ kính xe xuống, "quý ông đây, cho dù tôi vừa đậu xe sai quy định, nhưng tôi đã lấy giấy phạt của cảnh sát rồi, anh còn muốn gì nưa? Sao lại dẫn dắt nhiều người đến đây thế? Bộ muốn kéo luôn xe tôi đi hay sao?"

Ánh mắt của Mẫn Lệ nhìn chăm chăm vào cô, hình dáng của cô ta giống như người mời rượu tối hôm đó, thế mà lại dám xuất hiện trước mặt anh ta à!

"Xuống đây!" anh ta la lên một tiếng!

Dương Y Y nắm chặt vô lăng trên tay, nếu không phải trước mặt bị kẹt thì cô đã trực tiếp lái xe đi rồi!

Nghe được giọng nói như thế, Cố Linh không do dự quay sang nhìn anh, trong trời gió lạnh lẽo, mái tóc đen như mực của anh ta bay phấp phới, gương mặt tuấn tú quen thuộc lộ ra sự lạnh lẽo, trong chiếc áo gió màu đen ấy lộ ra bộ đồ tây màu xanh dương đậm mặc bên trong, làm nổi bật vóc dáng anh tuấn của anh ta.

Có phải anh ta chuẩn bị đi đâu đó?

"Tôi đã đắc tội với anh à? Sao tôi lại phải xuống xe? Hay là......" Dương Y Y quả đoán chỉ về phía sau, "bắt cô ta đi xuống!"

Mẫn Lệ nhìn về phía sau, bỗng nhiên cảm thấy tim mình như đập thình thịch, có dự cảm mãnh liệt, là Tiểu Linh!

Dương Y Y là cố tình, cô ta thề vì Lộ Lộ, vì sau này họ được sống chung với nhau, thực sự không biết giữa hai người đã xảy ra mâu thuẫn gì nữa, nói rõ ràng ra đi.

Mẫn Lệ đưa tay ra, chỉ là dùng sức tí là có thể mở được cửa xe.

Cả người Cố Linh như ngây người ra, cô ta rõ ràng vừa khóa cửa lại, bị bạn tốt mình hại rồi!

Lúc này cô ta chỉ lộ ra cặp mắt, ánh mắt nhìn anh ta, "quý ông đây, có chuyện gì không?"

Cô ta cố ý hạ giọng thấp xuống.

Cái giọng nói này......cô ta có thay đổi như thế nào anh đều phát hiện ra cả!

Thế là anh ta cúi người xuống, nắm chặt lấy tay của cô ta, kéo cả người cô bước ra ngoài, trực tiếp ôm vào lòng, bước lớn đi vào khách sạn!

"Thả tôi ra!"

"Khốn nạn! thả tôi ra! Cứu tôi với! cứu tôi với......"

Cố Linh lớn tiếng kêu la, cô kêu la càng dữ thì càng kích hứng Mẫn Lệ lôi cô vào nhanh hơn!

Những người khác nhìn thấy chủ tịch mình bỗng nhiên đối xử với một người phụ nữ như thế, trong lòng có chút kinh ngạc.

Dương Y Y nhìn thấy bóng dáng họ rời khỏi, Tiểu Linh chắc sẽ không sao đâu, Mẫn Lệ thật sự thích cô ta!

Chiếc xe màu đỏ từ trong khách sạn chạy ra ngoài, hy vọng Tiểu Linh nhanh chóng có mang, Lộ Lộ mới được cứu!

Tiếng đóng cửa vọng lại rất lớn từ trong phòng khách sạn

"Ầm!"

Sau đó cả người Cố Linh như bị rớt xuống chiếc giường lớn, sau đó Mẫn Lệ quay người bỏ đi.

Cô ta từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy anh ta cởi bỏ áo khoác quăng vào ghế sofa, sau đó mở chiếc tủ rượu tinh túy ra, bắt đầu rót rượu.

Chiếc khăn choàng cổ từ trên mặt cô ta rơi xuống, anh ta đã nhìn thấy mặt của cô.

Cô ta cởi chiếc nón lông xuống, giữ chặt trên tay, nhìn thấy anh ta ở phía xa đứng một mình uống rượu, nhất thời không biết nói gì hơn.

Làm sau giải thích cho anh ta hiểu về việc vụ tai nạn giả tạo do cô cố tình dàn dựng bốn năm trước, ngay cả nghĩa phụ của cô cũng không biết.

Trong phòng bầu không khí im lặng không nói câu nào.