Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 869




"Vậy em đến hiện trường, anh có đồng ý không?" có cái tiếng này thì sẽ giống như ở hiện trường thôi.

Cô ta đột nhiên nghiên đầu, những người bao quanh cô ta từ từ rã đi, cô ta nhìn thấy Đường Sóc đang bưng bê một đóa hoa hồng đến gần mình.

Trên người lại mặc bộ đồ giống như lúc nhìn thấy trên màn hình vậy, gương mặt điển trai lộ vẻ cười ý, thân người mặc bộ đồ tây tạo nên vóc dáng thẳng trực, vả lại màu sắc của chiếc cà vạt và bộ đồ mặc trên người của cô ta lại cùng một màu nhỉ.

Tiểu Mạc lại bán đứng cô rồi!

Chả trách lúc cô nói không đến, thì Tiểu Mạc lại phản ứng kịch liệt như vậy.

"Anh đang ở hiện trường, em có đồng ý gã cho anh không?" Đường Sóc nhìn thấy cô ta giật mình, đi đến trước mặt cô ta, quỳ chống một chân xuống, hoa hồng và nhẫn đều được dâng đến mặt cô, "Thủy Thủy......"

"Đương nhiên......" cô ta chầm chậm đặt ly rượu trên tay xuống, giọng đệu ngắt quãng khiến cho những người ở hiện trường đều nín thở.

Nếu như không đồng ý, thì tối nay Đường Tổng của họ sẽ nhảy dựng lên thôi!

Ôn Thủy từ trên tay anh ta lấy bó hoa hồng, giọng lớn tiếng, kích động nói, "đồng ý rồi à!"

"Tay!" Đường Sóc kéo lấy tau trái của cô ta, "đeo nhẫn!"

Hành động không chút do dự trong có vẻ còn gấp rút hơn cô.

Ôn Thủy nhìn vào chiếc nhẫn đính hôn đang đeo ở ngón giữa, bỗng sau gáy đầu cô có gương mặt tiếp cận, hôn say đắm.

Nhiều người nhìn đến vậy, thế mà anh ta......

Và cả người cô ngồi trên chiếc ghế, mặc kệ anh ta hun hít, cho đến khi bị anh ta ôm đi.

Bữa tiệc giết người!

Cô ta vẫn chưa ăn gì mà! Đã bị dẫn đi như vậy rồi à?

Không quan trọng! không có gì quan trọng hơn là có anh ta bên cạnh.

"Á á......" sau khi ra đại sảnh, cô ta kích động kêu thất thanh, " tuy rất sợ, nhưng em vẫn thấy vui! Sao anh đến không nói với em, những người khác có biết không? Hay chỉ có mình em không biết?"

Nếu như thật sự là như vậy, thì giấu quá giỏi rồi chăng?

"Tiểu Mạc biết." Đường Sóc nhìn thấy mặt cô ta đỏ ửng vì quá kích khi nhìn thấy cô, tâm trạng cũng không tệ.

"Được thôi! Thế mà cô ta lại không nói với em!" cô ta nghểnh mặt lên, "đáng xử phạt rồi!"

"Tùy em, nhưng mà bây giờ......em đã ăn no chưa? Anh dẫn em đi ăn." Anh ta muốn dẫn cô ta đi ăn, sau đó sẵn tiện ăn cô ta luôn.

Người nào ăn cạn kiệt người đó thắng, Đường Sóc tuyệt đối là kẻ thắng!

Huhuhu, cuộc sống sao khi cưới của cô sẽ rất khổ sở!

Ngày thứ hai, tin tức cầu hôn hôm qua đã truyền khắp nơi rồi, sau này cô ta sẽ chính thức là bà Đường rồi, sắp trở nên chính thức rồi.

Sau đó thư mời cô đi đóng phim càng ngày càng nhiều thôi.

Thế mà những điều đó chỉ vì Đại Boss nhà cô nói một câu, "không tiếp, chúng ta sắp kết hôn rồi, bận......"

Cô ta chỉ có thể ở bên cạnh xem, vẻ mặt tỏ vẻ như anh ta nói đúng tất cả!

Người khác đều là vợ quản lý nghiêm, còn cô là chồng quản lý nghiêm!

Ngày nay, Đường Sóc từ công ty trở về, trên tay cô bưng tô canh cà chua bắp nấu sườn non, cười mỉm ngẩn đầu nhìn anh ta, "A Sóc, thử tay nghề của em xem......"

Đường Sóc cúi đầu nhìn, tô canh đỏ chót, bắp và sườn non ở trên mặt, cà chua thì nát bấy.

Không khẩu vị!

"A Sóc......" Ôn Thủy bèn hô anh ta một tiếng, "mùi vị không tệ chứ! Em vừa mới nếm thử mà!"

"Không phải đã nói em đừng xuống bếp sao?" Đường Sóc từ trên tay cô bưng cái tô lớn đi, "sau này không được vào nhà bếp nữa."

"......" cô ta ngơ ngác đi bên cạnh anh ta, "đừng mà! ở nhà rảnh rỗi, nên muốn học làm thử, thực sự không tệ mà!" cô ta cười nói, "thật sự ngon mà, anh vẫn chưa thử mà đã phủ định công lao của em rồi à!"

"Anh lo cho em sẽ bị thương." Lần trước xém làm cháy nhà bếp rồi, lại còn thiếu chút là đau tay của mình, nên với cô anh ta sẽ rất cẩn thận.

Những chỗ như nhà bếp quá nguy hiểm rồi, không thích hợp cô.

"Hừm! có phải anh chê em làm đồ ăn không ngon, anh cũng chưa cho em ý kiến, mà đã sợ em làm cháy bếp của anh rồi! Đường Sóc, anh thật đáng ghét! Không đám cưới nữa! không muốn trải qua những ngày như vậy nữa!" Ôn Thủy tức giận đùng đùng đi lên lầu.

Người làm ở nhà nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thầm lặng lấy cái chén trên tay của Đường Sóc, nhìn thấy thiếu gia lên lầu nịnh nọt vợ.

Ôn Thủy trở về phòng thấy hối hận rồi, bộ nghĩ cô ta thích anh ta lắm sao, sao lúc nãy lại nói những lời như thế!

Cô hận đến nỗi muốn cắn nát răng bạc của mình!

"Aaa......" cô ta phải làm sao đây?

Lúc vừa mới bước vô, cô ta đã khóa cửa phòng lại rồi, bây giờ cho dù Đường Sóc có muốn vào, cũng không vào được.

Có phải cô ta muốn tìm đường chết rồi không?

Quả nhiên không tìm đường chết thì sẽ không chết!

"Thủy Thủy, mở cửa ra." Ngoài cửa vọng lại tiếng của Đường Sóc.

"Á......" cô ta lập tức quay người nhìn ra cửa, "không mở! anh chê món ăn em nấu, thì sẽ chê luôn cả em nữa!"

Cô ta tủi thân mếu máo, cô ta nhất định là bị điên rồi!

"Anh sẽ không chê em đâu! ở nhà đâu cần em phải nấu cơm." Anh ta muốn vì cô tốt thôi, sao cô ta lại không hiểu nhỉ!

"Là chê mà! Nói nhẹ là không muốn em nấu, nhưng thật ra anh không muốn ăn cơm của em! Em đâu có hạ độc đâu!" cô ta rối mù ngồi trên giường, xé cái chăn mỏng bằng tơ tằm, "không mở! anh đi đi!"

"Đây là nhà của em." Ngoài cửa vọng lại giọng nói ấm áp của Đường Sóc.

Ôn Thủy ngây người ra, đây thật sự mới là nhà của anh ta!

"Vậy em đi ăn đây, không biết có bị độc chết không, nhớ là gọi xe cấp cứu đến cho anh." Ngoài cửa dường như truyền lại giọng nói của anh ta.

Làm sao có thể bị độc chết nhỉ, cô ta đâu có hạ độc đâu!

Không thể nào!

"Anh đi ăn đi! Ăn xong em sẽ tha thứ cho anh!" cả người của cô ta nằm xuống giường lớn, nhắm mắt lại.

Đường Sóc chết tiệt, Đường Sóc thối, Đường Sóc xấu xa!

Đáng ghét!

"Đồ đáng ghét! Dám chê em à!" cô ta cầm lấy cái gối, đấm mạnh vào cái gối.

Giống như là đang đánh Đường Sóc vậy.

Dùng hết sức đánh, đấm, đánh chết không đền mạng!

"Đường Sóc thối! xấu xa! Đáng ghét! Em nấu ngon vậy mà!"

"Vẫn chưa ăn gì mà đã chê rồi!"

"Sau này có còn muốn sống nữa không!"

"Đồ xấu xa......"

"Chỉ biết hiếp đáp em......"

Miệng của cô không ngừng nỉ non, hoàn toàn không để ý đến Đường Sóc đã lấy chìa khóa đi vào trong.

Cho đến khi cô bị đè lên người, mặt anh đưa gần vào mặt cô, cười ái mị, "thì anh muốn hiếp đáp em đấy?"

"Không! Không phải!" ánh mắt của cô ta nhìn anh ta chằm chằm, "buông em ra! Từ người em bước xuống, chả phải anh chê em sao?

"Anh chê em nấu ăn thôi, nhưng mà, anh không chê em." Tay của anh bắt đầu không trung thực rồi, nói anh ta ăn hiếp cô à.

Vậy thì giờ ăn hiếp thử nè

"Aa......" cô ta lắc đầu mãnh liệt, "không! Không! Em vẫn còn đang giận mà! Đường Sóc anh hư lắm!"

Thì anh là đồ xấu xa mà, chỉ muốn ăn hiếp em, được không?" nhìn cái miệng nhỏ của cô không ngừng hô hoán, trong lòng anh ta cảm thấy rất hả dạ.

"Em đã thật sự làm rất ngon mà, không gạt anh đâu! Em đã học hết một tháng rồi! nhưng mà anh không ăn, lại chê, em đã rất bị tổn thương, chả lẽ sau này chúng ta ở chung cả đời với nhau, đều ăn cơm người làm nấu sao? Không muốn ăn cơm tự mình nấu à?"

"Anh muốn ăn......" giọng điệu của anh cố ý khựng lại, nhìn thấy phản ứng của cô.

Mắt của Ôn Thủy càng kích động hơn khi nghe anh nói muốn ăn.