“Không có gì thì không thể tới thăm anh sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm kéo tay Cảnh Thần Hạo qua: “Có việc.”
“Nói đi! Chuyện gì!” Tề Viễn Dương chậm rãi ngồi xuống: “Bữa nay anh rảnh, từ từ nghe em nói.”
Nếu như không có người nam nhân đứng cạnh cô, sẽ tốt hơn!
“Em muốn hỏi anh, Hứa Thuần cô ấy……” Bùi Nhiễm Nhiễm định nói tiếp thì nghe có tiếng bước chân nên cô quay đầu nhìn về phía cầu thang, thì thấy Hứa Thuần đang đi xuống: “Hey!” Hứa Thuần chào hỏi.
“Chào cô! À, chào mọi người mới đúng!” Hứa Thuần nhìn Tề Viễn Dương: “Mọi người tìm tôi sao? Hôm qua tôi đã nói rất rõ rang rồi mà? Không lẽ mấy người bị chứng mất trí nhớ?”
“Chúng tôi không có mất trí nhớ, chỉ là muốn xác minh lại không lẽ việc của Đường Sóc không còn cách nào khác sao? Không lẽ 5% tỷ lệ thành công cũng không có? Không thể lấy đầu đạn trong đầu Đường Sóc ra sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn Hứa Thuần chậm rãi đi về phía Tề Viễn Dương rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Hứa Thuần trực tiếp dựa vào người Tề Viễn Dương, nắm lấy tay của anh: “Viễn Dương nhà tôi đã nói tôi là bác sĩ, không thể chơi đùa với mạng sống của bệnh nhân, không được xem họ là vật thí nghiệm, 5% là con số quá nhỏ.”
“Anh nói qua hồi nào?” Tề Viễn Dương không khách khí mà cắt bỏ vai diễn của cô: “Có phải em đi Nam Cực chơi vài tháng, giờ quay về không biết cách cầm dao phẫu thuật nữa rồi không?”
“Xớ!” Anh còn cần mặt mũi không?” Em làm vậy không phải vì muốn sưởi ấm cho anh sao, em sợ anh lạnh nên ngay cả sự trong trắng của mình cũng hi sinh luôn, vậy mà anh lại nói em như vậy, đúng là hảo tâm không có hảo báo mà.”
Ách......
Bùi Nhiễm Nhiễm có chút không hiểu.
Bọn họ đang nói chuyện yêu đương làm tình sao?
“Chúng tôi sưởi ấm cho nhau, nói chuyện cẩn thận chút, vả lại……anh nói gì em?” Tề Viễn Dương nhấp một ngụm rượu, rồi lấy tay đẩy tay cô ra: “Tay……”
“Không phải chỉ nắm tay một cái thôi sao, nhỏ mọn như vậy, anh có còn là nam nhân không vậy?” Hứa Thuần buông tay anh ra, quay sang nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm: “Phẫu thuật cho Đường Sóc, nếu như, tôi chỉ nói là nếu như, xảy ra chuyện gì khiến anh ấy mất mạng, thì sao?”
“Vậy phải xem là cô cố ý, hay là vô ý.” Cảnh Thần Hạo băng lãnh nhìn cô: “Khi nào phẫu thuật?”
“Cái này không phải phẫu thuật bình thường, cần phải quan sát và chuẩn bị kỹ lưỡng, một tuần sau đi, nhưng tôi nói trước, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn tôi sẽ không chịu trách nhiệm, là do mấy người muốn tôi mổ!” Hứa Thuần nói.
“Sẽ không bắt cô chịu trách nhiệm, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô, sau này sẽ không ai dám tìm cô làm phẫu thuật nữa.” Cảnh Thần Hạo bình tĩnh nói, như thể khẳng định sẽ không có chuyện gì.
“Không sao! Cùng lắm thì Viễn Dương nhà tôi nuôi tôi thôi, dù tôi không kiếm được một xu nào cũng không sao!” Cô cầm ly rượu lên, nghiêng đầu nhìn Tề Viễn Dương: “Đúng không?”
“Không phải đã đưa card cho em rồi sao?” Tề Viễn Dương đứng dậy: “Tôi đi thay đồ, mọi người từ từ nói.”
“Chúng ta đi, bác sĩ Hứa, làm phiền cô rồi!” Bùi Nhiễm Nhiễm kéo Cảnh Thần Hạo đứng dậy, mỉm cười nhìn Hứa Thuần: “Bụng đói uống rượu không tôt đâu.”
“Tôi biết! Yên tâm! Không sao!” Cô học thói quen này từ Tề Viễn Dương, đúng là sau khi đi theo anh ta toàn học thói quen xấu.
Cô là bác sĩ, trước đây đều rất quan tâm đến sức khỏe của mình, vậy mà bây giờ vừa uống rượu vừa hút thuốc.
Quả nhiên gần đèn thì sáng gần mực thì đen!
Tề Viễn Dương chính là một hủ mực to, đen thùi lùi!
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Một tuần sau, Hứa Thuần di chuyển giường vào phòng phẫu thuật, cô quay sang nhìn mọi người ở ngoài phòng phẫu thuật: “Thời gian phẫu thuật không dài cũng không ngắn, cũng chưa biết trước được sẽ mất bao lâu, nhưng ít nhất cũng phải 3 tiếng, hi vọng mà, cứ giữ đó, biết đâu……!”
Hứa Thuần nói xong cũng đi vào phòng giải phẫu, cửa phòng phẫu thuật đóng lại, đèn đỏ phía trên sáng lên.
Ôn Thủy đã xin nghỉ một ngày ở đoàn làm phim, cô lo lắng không yên ngồi chở ở bên ngoài phòng phẫu thuật, cô rất muốn biết chuyện gì đang diễn ra bên trong, có thể đi vào trong được không?
Cô đột nhiên nghĩ ra, tại sao người thân của bệnh nhân không được đi vào?
Nếu như anh ta có ý chí muốn sống, biết đâu nghe thấy tiếng của người thân sẽ tỉnh lại thì sao?
Thế nhưng mà......
Cô không có cách nào đi vào!
Thời gian trôi qua thật chậm, có cảm giác như đã trải qua một thế kỳ, nhưng chỉ vừa qua 1 tiếng.
“Sao rồi?” Cô lo lắng ngẩng đầu nhìn, khẩn trương hỏi.
Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi ở bên cạnh cô, khoác vai cô an ủi: “Yêm tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Nhưng mà…..chỉ có 5%.” Ôn Thủy ôm lấy Bùi Nhiễm Nhiễm, giọng run run nói: “Có phải tôi không nên để Đường Sóc phẫu thuật không? Lỡ như có chuyện gì xảy ra, anh ấy vĩnh viễn không tỉnh lại, trở thành người thực vật, vậy xem như nửa đời sau của anh ấy bị hủy rồi.”
Oa oa oa……
Ôn Thủy tựa vào vai Bùi Nhiễm Nhiễm bật khóc: “Nhiễm Nhiễm……”
“Không đâu, Đường Sóc nhất định sẽ không sao, anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại, sau này hai người sẽ sống thật tốt, còn có bảo bảo nữa!” Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nhẹ nhàng xoa.
Trước giờ chưa từng thấy Ôn Thủy khóc thảm thiết như vậy, trử khi là xem trên TV.
Cảnh Thần Hạo và Thích Thịnh Thiên cúi đầu nhìn hai người họ, vấn đề này thực sự rất nghiêm trọng.
Nếu Đường Sóc trở thành người thực vật, vậy......
Bọn họ phải làm gì?
Đây là ý của Cảnh Thần Hạo, anh là người muốn Đường Sóc phẫu thuật!
Rất nhanh đã trôi qua 3 tiếng, bên trong phòng phẫu thuật vẫn không có động tĩnh gì, đèn đỏ vẫn sáng, không có ai đi ra!
“Vậy là……” Ôn Thủy càng trở nên hoảng loạn.
“Nhiễm Nhiễm......” Cô lại tựa mặt vào vai Nhiễm Nhiễm, lặng lẽ rơi nước mắt.
Bùi Nhiễm Nhiễm lấy khăn tay lau nước mắt cho cô: “Không sao đâu, Đường Sóc nhất định sẽ không sao, phẫu thuật vẫn chưa kết thúc mà, chúng ta vẫn còn hi vọng, chúng ta phải tin vào Hứa Thuần, tin vào Đường Sóc.”
“Ưm…..” Cô nhỏ tiếng trả lời, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
Không đầy một lát, hành lang yên tĩnh vang lên tiếng bước chân.
Trước đây Bùi Nhiễm Nhiễm làm việc ở TE lâu như vậy, đã quá quen thuộc với tiếng bước chân của Tề Viễn Dương.
“Sao lại khóc?” Tề Viễn Dương bình thản hai tay đút vào túi quần: “Ưng tiểu thư, người còn sống mà cô đã khóc tang rồi à?”
“Anh mới là người chết đó! A Sóc vẫn còn sống, tôi chỉ là cảm thấy khó chịu thôi!” Ôn Thủy ngước mặt lên nhìn anh, cảm thấy khó thở.
“Vậy chẳng phải tốt hơn sao, vẫn còn sức chửi người, vậy là không sao rồi!” Tề Viễn Dương nhìn vào ánh đèn đỏ trên phòng phẫu thuật: “Bao lâu rồi.”
“Ba tiếng rưỡi.” Bùi Nhiễm Nhiễm đáp.
“Cô ấy nói 5%?” Anh hỏi tiếp.
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------