Ôm lấy Tiểu Hành Hành bỏ đi, “cầm túi lên, cô phải suy nghĩ đến Đường Sóc, bệnh viện mà hai người vẫn luôn tìm kiếm đang nằm ở phía trước, vạn nhất cô ta giận rồi, sẽ không cho Đường Sóc làm phẫu thuật thì sao.”
“Thế thì phải nghĩ cách thôi.” Cảnh Thần Hạo vẻ mặt không biến sắc nói, “sẽ có cách mà.”
“Anh có vẻ như không có chút lo lắng gì cả.” Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầu xuống nhìn Tiểu Hành Hành, “Con sắp mọc răng rồi à? Sao chảy nước miếng nhiều thế.”
“Có thể.” Cảnh Thần Hạo nhìn con trai của mình, “vợ ơi, chúng ta còn muốn không?”
“Muốn gì......” cô lườm mắt nhìn anh một cái, có cảm giác không hay lắm.
“Đương nhiên là muốn......cục cưng rồi.” Anh ta đưa tay sờ vào mặt của Tiểu Hành Hành, “Bánh Bao Nhỏ.”
“Không được!” đứa này vẫn chưa lớn, còn lâu mới sinh thêm đứa nữa!
“Kết quả có thể lược bớt, nhưng quá trình thì vẫn mãi tiếp tục, vợ ơi, chúng ta mau về nhà đi.” Cảnh Thần Hạo bỗng nhiên bế cục cưng nhỏ chạy ra ngoài, một tay ôm lấy cái eo nhỏ của cô ta, nhanh chân rời đi.
Trong căn phòng ở trên lầu.
Tề Viễn Dương đang trong phòng thay đồ, Hứa Thuần thì ngồi trên sofa, ánh mắt nhìn để ý anh ta.
“Em là phụ nữ, sao không biết né tránh gì hết vậy?” Tề Viễn Dương vừa cài nút áo, vừa tiến gần cô ta.
“Đâu phải chưa thấy qua, né tránh cái gì?” Hứa Thuần ngồi chéo chân, nhìn hành động của anh, “em phát hiện anh dường như rất thích trẻ con.”
“Không thích.” Anh ta cũng ngồi xuống cầm ly rượu lên.
Lúc nãy không muốn uống rượu nhưng bây giờ lại muốn uống rồi.
“Nói xuông, bộ dạng anh lúc nãy tuyệt đối không thể không thích được! Nếu là người khác mà dám làm gì trên người anh thì anh đã giận đến thế nào rồi?” nhưng đứa bé đó thì khác.
“Em là người lớn là lại đi so đo với trẻ con à?” Tề Viễn Dương tựa người về sau, “ngày mai đi bệnh viện, tự đi.”
“Anh không đi cùng à?” cô ta lập tức phản ứng lại một câu.
“Em là trẻ con mà?” anh ta uống một miệng rượu, “người lớn thế rồi lại cần người khác đi chung sao?” một mình dám đi nam cực mà!”
“Ối! Anh là người sao? Rõ ràng chúng ta có rất nhiều người, mà anh có để ý đến ai đâu, ngay cả bản thân mình anh cũng không để ý.” Hứa Thuần bỗng nhiên ngồi dậy, “em không còn gì để nói chuyện với anh nữa, đã nói là đi chung trọn gói, chỉ là một cái bệnh viện thôi mà, thế mà lại không đi với em.”
“Em là bác sĩ nhưng anh không phải, em muốn bên ngoài náo loạn sao cũng được, nhà không cấm, yên tâm.” Tề Viễn Dương nhìn bóng dáng của cô, giọng nói nhẹ nhàng.
Hứa Thuần “ầm” đóng cửa cái rầm, bèn rời khỏi nhà hàng Cảnh Thiên.
Cô ta lái xe của Tề Viễn Dương đi, cô buồn bã lái xe trên con đường tối mịt mù, khi cô nhìn thấy chiếc xe quen thuộc phía sau mình, cô ta nhăn nhó.
Cô ta vén tóc ngắn cho gọn gàng, miệng nhẹ vểnh lên, muốn gì nhỉ!
Sao lai đến đây!
Nghĩ rằng đàn ông có thể dùng cách như thế để đuổi theo sao?
Ấu trĩ!
Cô ta bỗng nhiên gia tăng tốc độ, nhìn sang kính chiếu hậu thấy chiếc xe cũng tăng tốc đuổi theo cô.
Chiếc xe phía sau đuổi sát cô.
Mục đích của cô không phải muốn thoát khỏi Ô Quy Hảo, mà là muốn đến một nơi yên tĩnh, bỗng nhiên dừng xe lại.
Xe đậu bên đường, nhưng trong trời tối yên tĩnh đã vọng lại tiếng động cơ xe.
Ô Quy Hảo từ trên xe bước xuống, bèn thấy một người phụ nữ đang hút thuốc cũng bước xuống xe, dựa người vào bên cửa, ánh mắt xa xăm nhạt nhòa.
“Ô tiểu thư, anh ta không có ở đây.” Hứa Thuần trực tiếp nói.
“Tôi biết, tôi không phải đến tìm anh ta, tôi tìm cô.” Ô Quy Hảo nhìn vào điếu thuốc trên tay nhấp nháy trên đầu thuốc, “phụ nữ hút thuốc ư?”
“Tôi là phụ nữ không hút thuốc được sao? Không logic chút nào?” trên tay Hứa Thuần kẹp điếu thuốc, nhìn vào thành phố nhà cao tầng phía xa xăm, “có chuyện thì cô cứ nói đi!”
“Tối nay chắc cô đã thấy, người anh ta thích không phải là cô, nên mời cô hãy xa anh ta ra!” hai tay của Ô Quy Hảo từ từ nắm chặt lại, không biết người phụ nữ này có gì tốt.
Hoàn toàn khác với chị Nhiễm Nhiễm.
“Sự uy hiếp của cô rất yếu ớt! Bùi Nhiễm Nhiễm đã kết hôn rồi, con cũng đã ba đứa, cô nghĩ anh ta có thể nhảy ra làm kẻ thứ ba chăng? Hai người tuyệt đối không thể, còn chúng tôi mới có thể!” cô ta không có ý gì với Tề Viễn Dương cả.
Nhưng Tề Viễn Dương và cô là anh em, bị một người phụ nữ đeo bám hoài, cô chỉ là giúp anh ta xử lý tí thôi.
“Cô......” lòng ngực cô ta sôi sùng sục, “cô không hiểu anh ta, nếu như chị Nhiễm Nhiễm mà có thích anh ta, cô nghĩ anh ta có coi trọng danh tiếng không? Tiểu tam thì sao nào, anh ta chỉ cần sống với người phụ nữ mình thương yêu thôi.”
“Xem ra cô rất hiểu anh ta, chỉ là cô tự cho mình hiểu anh ta thôi! Anh ta ở với tôi ít ra cũng vui vẻ hơn ở bên cô kìa, huống hồ khi xưa cô đã làm chuyện bất đạo đức với Bùi Nhiễm Nhiễm, cô nghĩ anh ta không biết à? Anh ta không thích cô là có nguyên nhân cả.” Điếu thuốc trên tay của Hứa Thuần đã hết rồi.
Cô ta hút thuốc nhưng không thường xuyên, biết rằng hút thuốc không tốt cho sức khỏe.
Ô Quy Hảo bỗng lùi bước, ngay cả chuyện năm xưa mà Tề Viễn Dương cũng kể cho cô nghe sao?
“Chúng tôi đã từng trải qua sinh tử, Nam Cực rất lạnh, sau khi chúng tôi ra ngoài, gió thổi rất to, cái gì cũng không nhìn thấy, hai người cũng nhau sưởi ấm cho nhau, tiếp xúc thân mật, cô nam quả nữ, dễ nảy sinh tình cảm, còn cô, giữa hai người có gì chứ? Nếu như anh ta thích cô, sớm đã ở bên cô rồi, đâu cần một mình bỏ đi Nam Cực!”
Ối, sao cô ta chỉ nói có một mình nhỉ?
Rõ ràng họ có rất nhiều người đi mà.
Có thể những người cô đơn đều như thế cả!
“Không được sao?” chúng ta là cô nam quả nữ tự nhiên sẽ tiếp xúc thân mật với nhau thôi, cho dù trước kia cô và anh ta đã từng thân mật với nhau tôi cũng không ngại, trước cô cũng có mấy người rồi mà” Hứa Thuần cầm lấy hột quẹt ga và điếu thuốc, “hút điếu không?”
“Không, không cần, tôi không hút thuốc.” Ô Quy Hảo liên tục lắc đầu, nên các người đã thật sự ở bên nhau rồi à?”
“Nếu như chúng tôi không ở bên nhau, thì xe anh ta, thẻ anh ta, tất cả mọi thứ của anh ta, tôi đều biết rất rõ sao? Tối nay chúng tôi đã đến gặp Bùi Nhiễm Nhiễm, cũng chỉ vì lòng anh ta muốn nói lời cáo biệt, sau này sẽ yên tâm sống với tôi, sau này chúng tôi sẽ có một đứa con thật đáng yêu, bây giờ cô ta rất thích trẻ con.” Hứa Thuần hút thuốc, nhả ra một làn khói, “tôi chuẩn bị bỏ thuốc rồi, sau đó chúng tôi có thể sẽ có em bé.”
“Bỏ thuốc sinh con à?” Ô Quy Hảo ánh mắt lườm chiếc bụng bằng phẳng của cô ta, “cô nói thật chứ?”
“Không tin thì cô có thể chống mắt mà nhìn!” Hứa Thuần bỗng nhiên đưa điếu thuốc trên tay cho cô ta, “cần không?”
“Không cần!” còn lâu cô mới hút thuốc.
“Tôi cứ tưởng trong tình cảnh bi thương thế này, có thể cô cần chứ, thế mà lại không......” Hứa Thuần dập tắt điếu thuốc trên tay, mở cửa xe ra, “Ô Quy Hảo, anh ta sẽ không thích cô đâu, nếu như anh ta thích cô, thì sớm đã ở bên cô rồi, có nhiều thứ cô thích nhưng không thích hợp với cô.”
Cô ta biết cái đạo lý này, nhưng cô ta không buông xuống được
Ít ra trước kia cô không buông được.