“Bác sĩ Bạch, bệnh nhân thế nào ròi? Anh ấy sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Sẽ không sao, anh ấy sẽ khỏe lại thôi, tin tưởng vào đồng chí của chúng ta” trong lúc cô thu về ống nghe, cánh cửa phòng bệnh từ bên ngoài được mở ra
Một quả bom được ném từ bên ngoài vào trong!
“Chị Nguyệt, cẩn thận!” Triệu Thanh Thanh bỗng nhiên xông lên
Ôn Thủy đang chuẩn bị chạy ra ngoài, thì nhìn thấy cô ấy tiến vào, bên ngoài muốn nổ tung à!
Tiểu nha đầu ngốc này làm cái gì thế?
“Quay lại!” Ôn Thủy hét lên về phía của cô ấy
Triệu Thanh thanh lại ngốc nghếch xông thẳng vào bên trong, Ôn Thủy không thể không quay lại kéo cô ấy cùng chạy đi, thế này mà đi quá nguy hiểm
“Bùm bùm bùm!”
Tiếng bom nổ vang lên, lửa bùng cháy tứ phía
Đường Sóc từ lúc Triệu Thanh Thanh xông vào lúc nãy, thì đã đứng dậy, hướng vào phía bên trong xông lên
Hiện trường cũng vô cùng hoảng loạn
Thế mà lại phát sinh chuyện như thế này, nếu như truyền ra ngoài, bộ phim này của bọn họ…
“Khặc khặc khặc…”
Ôn Thủy kéo theo Triệu Thanh Thanh, ở trong làn khói dùng sức kéo, cơ thể của cô bỗng chốc đổ gục xuống sàn
“Chị Nguyệt!”
“Thủy Thủy!”
……
Ôn Thủy cảm thấy bản thân đã nằm một giấc mơ dài, mà khi tỉnh dậy, cô vẫn còn ở lúc nhỏ
Tại vì sao cô cảm thấy toàn thân đều đau nhói chứ!
Trong đầu của cô bỗng chốc nghĩ đến ánh sáng của ngọn lửa ở khắp nơi, tại trường quay xảy ra sự cố, cô muốn ngồi dậy
Từ từ mở đôi mắt ra, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi
“Chị!”
“Chị Nguyệt!”
Là tiếng nói của Tiểu Mặc và Triệu Thanh Thanh
A Sóc đâu?
Cô nhúc nhích đầu ngón tay, ngoảnh đầu sang nhìn bọn họ, “A Sóc đâu?”
“Chị, chị uống nước trước đã! Em từ từ kể cho chị!” Tiểu Mặc đỡ cô ngồi dậy, nói với Triệu Thanh Thanh, “cô đi gọi bác sĩ”
“Được, em lập tức đi!” Triệu Thanh Thanh quay người rời đi
Sau khi cô rời khỏi, Tiểu Mặc bưng ly nước nhìn cô, “Đường tổng hôn mê rồi, vẫn chưa có tỉnh lại”
“Anh ấy hôn mê rồi?” Ôn Thủy cầm ly nước, “anh ấy tại vì sao lại hôn mê, anh ấy bây giờ đang ở đâu? Chị muốn đi gặp anh ấy”
“Chị, chị đến một ngụm nước đều chưa có uống, uống chút nước trước đã! Chị đều đã hôn mê một ngày rồi, bây giờ người trong đoàn phim đều hối hả không tả nổi, vả lại bên ngoài vẫn có không ít cánh nhà báo!” Tiểu Mặc lo lắng nhìn cô, “uống chút đi! Uống đi!”
“Chị…” Ôn Thủy nhìn sắc mặt gấp gáp của cô ấy, ừng ực ừng ực uống nước, sau đó lập tức muốn xuống khỏi giường, “chị hình như nhớ anh ấy đến tìm chị phải không? Anh ấy có phải là đồ ngốc không! Đó thực sự là bom nổ! lại không phải là giả tạo!”
Ôn Thủy đột nhiên nhìn sang cánh tay của mình, bên trên có không ít vết thương, chẳng trách cô cảm thấy đau nhức!
“Không sao! Vết thương đều sẽ biến mất thôi! A Sóc ở đâu?” Ôn Thủy vội vàng đi ra phía ngoài
“Ở ngay phòng bên cạnh!” bởi vì biết rằng cô ấy tỉnh dậy nhất định sẽ muốn nhìn thấy Đường tổng, vì vậy đã sắp xếp ở phòng bên luôn
“Bác sĩ nói là bởi vì tâm trạng quá kích động, với lại viên đạn đó ở trong đầu, ảnh hưởng tới thần kinh, không biết khi nào thì mới tỉnh lại” Tiểu Mặc không thể dấu vẫn là nên nói cho cô ấy sự thật chân tướng, có thể biết được chân tướng cô ấy sẽ tốt hơn một chút
“Chị biết rồi, em đi nghỉ chút đi! Chị đi thăm anh ấy!” Ôn Thủy đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, bên trong yên lặng đến đáng sợ
“Chị, em đi chuẩn bị chút đồ ăn cho chị, chị chút nữa nhớ phải ăn” Tiểu Mặc nhìn cô ấy tiến vào trong, cánh cửa trước mặt đóng lại rồi mới quay người rời đi
Trong phòng bệnh sự yên tĩnh đáng sợ, đặc biệt là bên cạnh giường để bộ máy quan sát nhịp tim hiện lên biểu đồ nhịp đập, tít tít từng tiếng nghe sao mà chói tai thế, cũng càng thêm phần con tim tan vỡ
Anh ấy…
Ôn Thủy ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nhìn trên đầu của anh ấy được bao băng gạt, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn vài vết thương
Anh ấy không phải sẽ không tỉnh lại chứ?
Làm sao còn chưa tỉnh dậy?
Ôn Thủy ngồi khá lâu, lúc sau khi bác sĩ tiến vào kiểm tra, sau đó thì cô đi theo sau ra ngoài
Đứng ở trước cánh cửa phòng bệnh, cô hối hả nhìn bác sĩ, “thế nào? Anh ấy khi nào thì sẽ tỉnh lại?”
“Cô Ôn, điều này chúng tôi cũng không thể đảm bảo, có thể lập tức sẽ tỉnh lại, cũng có thể cả đời đều không thể tỉnh” bác sĩ bình tĩnh nhìn cô, “chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi, viên đạn trong đầu của ngài Đường, bác sĩ trong bệnh viên chúng tôi tạm thời vẫn chưa có kỹ thuật lấy ra được, không dám mạo hiểm”
“Đây là bệnh viện tốt nhất của thành phố A rồi!” Ôn Thủy có chút cao giọng nói
Chẳng nhẽ lại phải qua một năm nữa mới tỉnh lại sao?
Cô không muốn!
Không muốn!
“Nhưng chúng tôi không thể mạo hiểm” bác sĩ nhìn sắc mặt lo lắng của cô ấy, “sự an toàn của người bệnh quan trọng nhất”
“Không yêu cầu các vị lấy viên đạn ra, có thể khiến anh ấy nhanh chóng tỉnh lại được không?” cô không muốn nhìn thấy anh ấy nằm trên giường bệnh
Điệu bộ không có chút sức sống
“Chúng tôi sẽ cố hết sức, cô Ôn yên tâm” bác sĩ nói xong thì quay người rời khỏi đó
Ngẩng đầu lên thì nghênh đón hai con người, Ôn Thủy nhìn một trong hai người, thì không có chút vui vẻ gì
“Chị Nguyệt, em không phải là cô ý, thật đó! Em nghĩ rằng…” Triệu Thanh Thanh nhìn cô, từ từ cúi đầu xuống, thực tế cô là muốn thêm chút phần diễn
Cô có thể cùng xông lên à!
Nhưng mà…
Không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế
Ôn Thủy nhìn vết thương mờ ở trên mặt của cô ấy, “em bây giờ biết rất nguy hiểm rồi sao?”
“Chị Nguyệt, em biết rồi, em đã mua vé máy bay, chiều nay em sẽ quay về! xin lỗi!” cô thật sự biết sai rồi
Đặc biệt là khi nghe nói anh rể vẫn còn chưa có tỉnh lại, cô càng thêm hoảng loạn, nếu như sau này trách lên đầu cô, chị Nguyệt không phải sẽ hận chết cô à!
“Ừm, tốt nhất quay về đi học, chuyện ở đây không cần em lo lắng, cũng không cần phải nói với bố mẹ, cũng không nên để bọn họ lo lắng” Ôn Thủy nhìn Tiểu Mặc đi đến, lấy từ trong tay của cô ấy túi giữ nhiệt, quay người trở lại vào trong phòng bệnh
Tiểu Mặc với Triệu Thanh Thanh đứng ở bên ngoài
Tiểu Mặc ngoảnh sang nhìn cô, “tôi tiễn cô!”
“Cảm ơn, là em không hiểu chuyện, đã gây phiền toái cho chị Nguyệt rồi” Triệu Thanh Thanh nhỏ tiếng nói
Nếu như không xảy ra chuyện, cô cũng sẽ không nhanh chóng như vậy mà từ bỏ
“Đúng là khá phiền phức, không biết Đường tổng khi nào thì mới tỉnh lại” Tiểu Mặc cứ nghĩ đến có thể sẽ lại phải một năm nữa, có thể đến hai năm
Chị làm sao mà chịu nổi?
“Anh rể sẽ tỉnh lại chứ? Bọn họ sẽ không có chuyện phải không?” Triệu Thanh Thanh bắt đầu sợ hãi rồi
“Đương nhiên sẽ không có chuyện gì rồi! cô yên tâm đi học là được rồi, chuyện ở đây không cần phải bận tâm” Tiểu Mặc tiễn cô ấy ra khỏi bệnh viện, thì đưa thẳng đến sân bay
Mấy ngày liên tiếp trôi qua, Đường Sóc đều không có chút động tĩnh gì tỉnh lại
Cảnh Thần Hạo, Thích Thịnh Thiên còn cả Mẫn Lệ đều đến thăm anh ấy rồi
Ôn Thủy lúc này đang quay phim, ban ngày đêm tối không nhất định thời gian, cô đều có thời gian rảnh để đến nhìn anh
“A Sóc, anh nhất định phải tỉnh lại à! Nếu không em sẽ gả cho người đàn ông khác đó!” cô ngồi ở bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay của anh ấy, nhỏ tiếng nói
Đường Sóc nằm ở trên giường không có bất kỳ phản ứng nào cả
“Em quay phim rất mệt, cần được ôm lấy mới khỏe lại, anh có muốn ôm em không?” cô gần đây không có được nghỉ ngơi tốt, trên mặt có chút tiều tụy
May mà khi quay phim có hóa trang, nếu không thì bộ phim này của cô có thể sẽ trở thành bộ phim giá trị thấp nhất trong lịch sử sự nghiệp của cô
“Thế thì em ôm lấy anh vậy” Ôn Thủy đứng dậy, rồi sau đó hạ mình lên trên người của anh áy, sau cùng thì hôn lên gò má của anh
“Em phải đi quay phim rồi, thật hy vọng khi em đang quay phim, anh có thể tỉnh lại, lại lần nữa tạo cho em một sự bất ngờ được không?” lần trước khi anh ấy tỉnh lại, cô không có ở bên cạnh