"Không được, tôi đã quyết định chuyện đó rồi, cô có thể nói với cô ấy rằng mình đã cố hết sức rồi, tôi không hứa với cô" Đường Sóc nói xong đứng dậy, "anh đi trước đây."
Câu nói phía sau là nói với những người còn lại trên bàn.
Hòa Thảo đi vài bước, nhìn anh ta ra ngoài cùng với Ôn Thủy.
Lê Tịnh lập tức chạy đến bên cô ta, người mà trong lòng luôn thấp thỏm hy vọng được nhìn thấy anh, "sao rồi, Đường Tổng đã hứa với cô chưa?"
"Vẫn chưa, thật đáng tiếc." Hòa Thảo nhìn thấy gương mặt kích động của cô ta, trong lòng cũng cảm thấy không vui.
"Tiểu Lê, tôi rất cám ơn cô đã lên tiếng bên vực tôi, nhưng mà sự thật không phải như vậy, nên......đã làm cô ủy khuất rồi, nhưng mà Đường Tổng thật sự không phải là người không nói lý, tôi cảm thấy cô nên tự đi! Xin lỗi, tôi đã cố hết sức rồi." Hòa Thảo sẵn tay đặt ly rượu trên tay xuống, "Tiểu Lê, thật sự rất xin lỗi!"
"Không thể nào, cô nói cho Đường Tổng nghe đi, có thể cô ta sẽ lý giải cho cô! Lúc nãy cô vừa nói gì, cô chưa cố gắng mà đúng không?" Lê Tịnh vừa nghĩ đến mình có thể sẽ bị đông trong tuyết ba năm, cả người cô ta như muốn điên lên.
"Thật sự không còn cách nào, xin lỗi nhé!" Hòa Thảo đi ra ngoài, "vả lại, Đường Tổng đã đi rồi, hay là cô cứ an tâm mà ăn tết trước đi, có thể sau khi ăn tết xong thì tâm trạng của Đường Tổng sẽ ổn hơn thì sao, lúc đó nói chuyện cũng dễ hơn."
"Thật không?" sao cô có cảm giác như không đáng tin vậy!
Hòa Thải chỉ có thể nói rằng cô ta không biết, nhưng hy vọng như vậy!
Sau đi Đường Sóc và Ôn Thủy bỏ đi, trực tiếp về nhà.
Trên đường về nhà, Ôn Thủy không ngừng nghiên đầu nhìn anh ta.
"Muốn hỏi cái gì?" Đường Sóc để ý thấy ánh mắt của cô ta, nên hỏi một câu.
"Anh......muốn biết, cô và Hào Thảo đã nói gì với nhau?" cô ta vừa từ nhà vệ sinh đi ra, liền thấy hai người đang đứng bên nhau.
"Không có gì cả, anh và cô ta không có gì cả, trong thời kỳ tuyên truyền, em phải hiểu." Đường Sóc nhẹ nhàng ôm lấy cái eo cô, "tết em có về quê không?"
"Anh muốn cùng em về quê à?" cô ta có nghe nhầm không?
"Muốn đi chơi tí, mẹ và em gái đều ở nước ngoài cả rồi, nên......chi bằng cùng em về quê chơi." Anh ta có phải đã thành ý lắm không?
"Được thôi!" cô ta mừng khôn xiết!
Vài ngày sau đó, họ đã ngồi máy bay chuyên dụng đi về quê của Ôn Thủy.
Khi xuống máy bay, Ôn Thủy còn phát hiện ra ngoài cái hành lý của họ thì còn nhiều thứ khác nữa.
Phía sau hành lý là một chiếc xe.
"Có chuyện gì không? Sao có rất nhiều đồ trên máy bay thế?" Ôn Thủy nghiên đầu nhìn anh ta, sao cô cái gì cũng không biết thế.
"Là quà tặng cho bác trai và bác gái đấy mà."
"Em đã nói rằng ba mẹ đã ly hôn rồi mà" cô không có gạt anh ta đâu!
Cũng không có giấu ai cả, ba mẹ thật sự đã ly hôn rồi, họ đều đã già cả, giờ cảm thấy có chút ái ngại, anh ta đã lớn như thế rồi, tặng người lớn tuổi lễ vật như vậy, cô có khuyên thì cũng vô ích thôi.
Sẽ không nghe lời của cô thôi!
"Không liên quan gì đến ly hôn cả, quà này là để tặng mà." Đường Sóc ôm lấy cái eo của cô ta, "chúng ta nên đi đâu trước đây?"
Mỗi lần cô về nhà đều rất gấp rút, bỗng trong lòng cô có một cảm khái, "hay đến nhà ba của em đi! Ba chỉ sống một mình thôi."
"Được!"
Bon họ nên đến nhà của Ưng phụ trước đã.
Là một khu vực nhỏ cao cấp có môi trường rất tốt, 20 tầng, vị trí rất tốt.
Lúc họ đến nơi, Ưng phụ đang ở nhà đánh bài với người khác, trong nhà hơi bừa bộn.
"Ba!" Ôn Thủy bước vào nhà thấy một đống hỗn độn dơ bẩn, và phòng khách toàn mùi khói thuốc, nên đã ngây người ra chút.
Trước khi đến đây cô ta có gọi điện thoại nhắn ba mình dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, vì cô dắt bạn trai về nhà!
Tại sao lại như thế?
Cô ấy chầm chậm nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình, gương mặt tuấn tú vẫn rất nhẹ nhàng, "Sóc ơi, trong những tình huống bình thường, không phải như thế này đâu."
"Không sao." Đường Sóc ôm lấy cô ta ngồi xuống, sau đó nói chuyện với người làm đang đẩy cái va ly đến dặn dò một câu, "nhanh vào phòng quét dọn đi."
"Gas giường cũng thay mới luôn." Ôn Thủy nhanh chóng bổ xung một câu.
Quả nhiên sau khi ly hôn, ba đã bắt đầu buông lỏng rồi.
Hút rất nhiều thuốc!
Vả lại họ lại hô hoáng lên, và cũng không thèm để ý đến cô ta!
"Ba!" cô ta kéo Đường Sóc đến gần họ, "mấy chú định đánh đến khi nào?"
"Ối, có phải là Nguyệt Nguyệt không? Về rồi à! Có bạn trai rồi à! Thật điển trai!" Nguyệt Nguyệt là ngôi sao lớn, bận bịu lắm, làm sao có thể trở về chứ!"
"Ngôi sao lớn thì cũng phải ăn tết chứ." Ôn Thủy thấp đầu nhìn Ưng phụ bên cạnh, "ba, đây là Đường Sóc."
"Bác trai, chào bác." Đường Sóc thấp đầu nhìn Ưng phụ, lại còn hút thuốc nữa, sắc mặt dường như không được tốt lắm.
"Tốt, tốt lắm! các cháu cứ tự nhiên, đừng làm phiền bác đánh bài nữa! tối nay nhớ nấu cơm nha!" Ưng phụ vừa bốc bài vừa nói.
"Ba, con không biết nấu cơm, đâu phải ba không biết, dì người làm trong nhà đâu?" cô ta nhìn trái phải, trong phòng không có người dọn dẹp gì cả, người làm cũng không có trong đó!
"Dì không về nhà ăn tết! nhưng đi đâu rồi!" Ưng Phụ vui vẻ đặt con bài trên tay mở ra, "con gái tôi về là khác liền! ăn rồi! thanh nhất sắc!"
"Lão Ưng ông thật có phúc! Có cô con gái đẹp là minh tinh lớn, con rể thì xem có vẻ không phải là một người bình thường! thôi chúng tôi không đánh nữa đâu, cả nhà đoàn tụ cho tốt đi!" trong đó có một người thốt ra.
Sau đó những người khác đều kéo nhau về.
Sau khi họ đi về rồi, Ưng phụ ngẩn đầu nhìn hai người họ, "các con vui vẻ chưa? Hai người vừa trở về, là ở đây chơi không được gì cả! ba đi ra quán trà đây!"
"Ba, tối rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!" hãy để cho những người khác trong nhà dọn dẹp vậy.
"Trễ rồi à?" Ưng phụ nghiên đầu nhìn ra cửa sổ, "nói như không, trời sáng trưng như thế, sao mà trễ được!"
"Ba, ý con nói là buổi trưa á, sắp đến một giờ rồi, chúng con vẫn chưa ăn gì cả!" là lỗi của cô, cô ta nghĩ khi về nhà là có thể được ăn rồi.
Không ngờ rằng ba lại không quan tâm tới, cũng không báo trước dì người làm đã về nhà rồi, thật là.
Ly hôn rồi càng ngày càng lôi thôi là sao nhỉ?
"Ồ! Đường Sóc! Tôi......nhớ cậu rồi!" Ưng phụ ngáp một hồi đứng dậy, "đi thôi, ăn cơm thôi!"
"Ba, hay là ba đi thay đồ đã!" bỗng nhiên Ôn Thủy dựa vào người của Đường Sóc, đáng lý ra họ nên đi nhà của mẹ trước.
Ba muốn trong trang phục mùa hè như vậy đến khi nào?
Cho dù nhà có mở máy lạnh đất ấm áp, cũng không cần phải như vậy chứ?
"Được! các con đợi tí!" Ưng phụ quay người đi vào trong, "ồ, sao trong nhà có nhiều người đến vậy, lại còn mang nhiều đồ thế này, những người trẻ như các con thật rắc rối, đặc biệt là con đó nữ minh tinh, làm quá vậy!" Ưng phụ vừa nói vừa lắc đầu.
"Ba, đó là lễ vật của anh Sóc mua cho ba đấy." cô ta nói không nên lời.
Dẫn Đường Sóc đến gặp ba mẹ thật sự là một sai lầm, có khi nào nghĩ rằng cô cũng là người như vậy không, cô ta thật sự không phải thế, cô rất sạch sẽ.
"A Sóc, anh coi như chưa từng thấy những điều này đi! Chúng ta......" cô ta cắm đầu vào lòng anh, "A Sóc, anh không coi khi em chứ!"
"Không." Đường Sóc trở tay ôm lấy lưng cô
Trong nhà tuy mở máy lạnh