Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 842




“Sau này không cần đóng nữa.” anh ta dư sức nuôi cô ta.

“Nhưng mà, không đóng phim thì rất buồn chán, chúng ta lại không có con để nuôi, hằng ngày em đều lủi thủi ở trong nhà không vui tí nào, nên giờ tốt nhất là nên đi đóng phim thôi! Tranh thủ thôi, ừm, viên đạn ở trong đầu của anh vẫn chưa được lấy ra cơ mà.” Cô ta thật sự không cố ý, sau khi nói xong cô mới nhận thức được mình đã nói sai rồi.

Không nên ở trước mặt anh ta nhắc về đều đó.

“Đã khuya lắm rồi, ngủ sớm đi!” Đường Sóc bỗng nhiên nghiên đầu nhìn cô ta, suy nghĩ trong đầu rằng mình đáng lý ra không nên cho cô biết sự thật quá sớm.

Có lẽ anh không nên đến tìm cô ta sớm như thế.

Nhưng mà không tìm cô ta, thì bây giờ sẽ không được như vậy.

“Ok, anh cũng thế, nghỉ ngơi sớm đi nhé.” Cô ta cúi đầu ghé vào trán anh đặt nụ hôn lên đó, và nhắn một câu, “bình tĩnh!”

Sau đó cô nhanh chóng nhảy xuống giường, rời khỏi phòng của anh ta.

Vài ngày sau đó, Đường Sóc nghĩ rằng cô luôn ở nhà, nhưng mà ban ngày cô lại đăng ký học lớp nấu ăn.

Lần sau mà có ở nhà anh nấu ăn thì cũng không làm cháy cái nhà bếp của anh ta nữa!

Chớp mắt đã đến ngày ăn tất niên cuối năm của công ty Đường Thị rồi, công ty giải trí tụ hợp rất nhiều ngôi sao giải trí cho buổi tiệc cuối năm, và còn có cả đạo diễn nữa, nhà chế tác phim, nhà xuất phẩm, biên kịch…, quả thật buổi tiệc này còn phong phú đặc sắc hơn buổi lễ trao giải phim.

Mọi người trong thần thái tranh kỳ đọ sắc khoe nhau trên thảm đỏ.

Ôn Thủy ngồi trong xe, choàng tay với Đường Sóc, “em không phải người của Đường Thị, họ có nghĩ em đến đây là dò la tin tức không?”

“Có thể.” Đường Sóc nghiên đầu nhìn cô ta, “nhưng mà em đi đến đâu là có tin tức đến đó, họ mới là người dò la tin tức của em đấy.”

“Vậy cũng đúng, em vẫn là một người gây sự chú ý đấy, ít ra trước mắt vẫn chưa bị đào thải, khán giả vẫn chưa quên em, thật sự rất cảm ơn họ, nên em vẫn không muốn rút khỏi làn giải trí dễ dàng như thế được? chờ qua tết, em sẽ tiếp tục nhận đóng phim! Gần đây thì có thể từ từ lựa chọn kịch bản trước đã, anh nói vậy có được không?” cô ta mỉm cười hỏi.

Đường Sóc cười nhẹ nhàng ấm áp, “anh cảm thấy được, đi thôi!”

Xe đã dừng trước thảm đỏ khách sạn rồi, hai bên chen chúc bởi rất nhiều ký giả, lại còn có rất nhiều ánh đèn sáng chóa nhấp nháy chụp liên tục.

Hai người choàng tay nhau đi ra ngoài, là những người đã quen đối diện với ống kính, nên họ luôn nở nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt tuấn tú và xinh đẹp, làn môi nhỏ nhắn của cô nhẹ vểnh lên, dáng vẻ hào phóng đi vào bên trong.

Ký vào bảng ký tên, dẫn chương trình đứng ở hai bên.

Ký tên xong rồi, đứng giữa tấm bảng ký tên đó chụp hình, sau đó là đến lượt người dẫn chương trình đặt câu hỏi.

“Lúc trươc Ôn tiểu thư đã hủy ký hợp đồng với Đường Thị nữa rồi, xin hỏi Ôn tiểu thư xuất hiện trong buổi tiệc đêm nay trong thân phận như thế nào vậy?”người dẫn chương trình mỉm cười khẽ hỏi.

Ôn Thủy cầm lấy cái micro trên tay, nhìn ký giả trước mặt mình, “về việc hủy hợp đồng với Đường Thị là vì tôi nghĩ cá nhân mình không nên có tình cảm yêu đương gì trong chỗ làm việc, nên……vẫn phải xa cách tí tốt hơn, phòng ngừa tai tiếng.”

Ánh mắt cô lướt nhìn sang Đường Sóc, không che giấu được lòng cảm mến, nam thần mà cô đã thương thầm bấy lâu nay.

Ở bên cạnh anh đã bao nhiêu lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên trong thân phận như thế này.

“Như vậy hai người đã công khai quan hệ rồi sao?” người dẫn chương trình phấn kích gặng hỏi, ký giả ở bên dưới lại không ngừng kích động nhốn nháo.

“Đường Tổng! nói chuyện tí đi ạ!”

“Có phải là sự thật không?”

“Hai người đã bắt đầu từ khi nào vậy?”

Ký giả phía dưới đặt câu hỏi một cách dồn dập, vô số câu hỏi được ập đến.

Bỗng nhiên trong lòng của Ôn Thủy kích động, anh ta vẫn chưa nói gì, đáng lý anh ta mới là người phải giải thích quan hệ của họ, chẳng lẽ anh ta lại không thừa nhận sao?

Nếu thế thì cô quá mất mặt rồi, sau này làm sao tồn tại được trong giới giải trí đây!

Đường Sóc cầm lấy micro cúi đầu nhìn cô ta, khom người đến gần cô, làn môi ấm áp dần dần chạm vào môi cô, nhắm mặt lại, hôn thắm thiết.

Cái cảnh tượng này, ngày mai chắc chắn rất nóng hổi!

Quả thật là đẹp!

Bỗng nhiên Ôn Thủy không ngờ anh ta lại dám thử nghiệm cơn đau tim của mọi người như thế này, may mắn trong đầu của cô không có viên đạn nào cả, nếu không sẽ ngất đi mất.

“Đây là đáp án của tôi, tối nay mọi người hãy vui chơi thật thoải mái nhé.” Đường Sóc ôm lấy cái eo nhỏ của cô, micro được trả lại cho người dẫn chương trình bên cạnh, bèn quay người rời đi.

Ôn Thủy ung dung tự tại đi bên cạnh anh ta, mím chặt môi lại, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn trộm anh ta.

Những hoài nghi và suy nghĩ của cô về anh ta trong những ngày trước đó đều bị gạt bỏ hết, anh ta thật sự nghiêm túc, cô có thể cảm nhận được.

Buổi dạ tiệc ở đại sảnh tối hôm đó rất đông người, chỗ ngồi của hai người bên một chiếc bàn tròn của dãy đầu tiên gần khán đài chủ trì buổi tiệc, tối nay là buổi tiệc dành cho Đường Thị và những người nhân viên của Đường Thị ngồi dùng cơm tối với nhau, và còn có những tiếc mục biểu diễn đặc sắc.

“Em ngồi đây chơi tí xíu! Anh đi ra ngoài chút.” Đường Sóc bưng ly rượu đứng dậy, “ngoan nhé!”

“Em không thể đi chung với anh sao?” cô ta không phải muốn đi giao lưu, mà muốn ở bên cạnh anh.

Đường Sóc cúi đầu nói khẽ bên tai cô, “hôm nay khi vừa bước ra cửa em có bảo rằng không muốn mang giày cao got, vì có cảm giác sắp đến kỳ sinh lý, nên em ngồi nghỉ đi.”

Điều này thì anh lại nhớ rất rõ ràng, cô cũng không có lý do để phản bác, chỉ có thể gật đầu.

Trường hợp như thế này, có rất nhiều thương nghiệp để nói chuyện hợp tác, mời rượu.

Cô ta cũng có tí đói bụng, bèn chầm rãi ăn tí đồ lót dạ, tất cả những người ngồi cùng bàn với nhau đều quen biết ra, chỉ gật đầu khẽ chào nhau.

Bỗng nhiên, có một người phụ nữ đến ngồi cạnh cô, hơi thở nồng nặc mùi rượu, “Ưng Thường Nguyệt!”

“Cô có biết phép lịch sự cơ bản không nhỉ? Tôi đã đổi tên rồi.” cô ta khẽ mỉm cười, quay sang nhìn người phụ nữ vừa ngồi cạnh, nhìn quen quen, biết tên, nhưng không thân thuộc.

“Cô cảm thấy làm như thế có đúng không?” người đó cầm ly rượu nhìn cô chằm chằm, “rõ ràng trước kia Đường Tổng và Hòa Thảo còn vui vẻ với nhau, cô lại chen chân vào là sao? Cô đường đường là người có chân rết trong giới giải trí, mà lại có nhân phẩm tệ đến vậy, fan của cô có biết không? Nếu họ biết cô là người như thế, sẽ rất khó chịu?”

“Tôi là người phụ nữ ra sao không cần cô chỉ bảo, nếu như A Sóc và Hòa Thảo vẫn vui vẻ với nhau, thì chúng tôi không thể nào đến với nhau được, cô hiểu chứ?” Ôn Thủy bưng ly nước ép, nhấp một miệng, thần thái thản nhiên.

Thật khó có cơ hội cho lần này, mà lại gặp người như vậy chướng mắt quá, cô và A Sóc như thế nào, thì là chuyện của cô, không cần người khác chỉ điểm.

“Là bời vì cô đã phá hoại nên họ mới chia cắt nhau, ai biết được hai người khi ra nước ngoài đóng bộ phim đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không thì tại sao về đây lại chia cắt nhau! Cô có dám chắc cô không liên quan đến chuyện này không?” người phụ nữ đó hung hăng gây sự.

“Chẳng lẽ lại có liên quan đến tôi sao?” Ôn Thủy lườm mắt nhìn cô ta, “lúc đó tôi và A Sóc đều không ở chung với nhau, cũng không có xảy ra chuyện gì cả, cho dù họ đã từng bên nhau, thì chuyện tôi với A Sóc bên nhau là chuyện sau này mà thôi, tôi không phải tiểu tam, nhưng mà họ chia cắt nhau, và ở bên tôi, thì có gì sai? Còn nữa, làm ơn những chuyện này sau này có bất mãn gì thì tự đến tìm tôi, nhờ người khác đến nói dùm thì có ích gì?”

“Tiểu Thảo không thèm đến tìm cô đâu! Người phụ nữ tự cao như cô thì có nói gì cũng không tốt lành gì đâu, nghĩ bản thân là tiền bối là muốn phá hoại tình yêu của người khác à!” người đó bất mãn phản bác.

“Vậy thì sao? Cô có thể làm gì, muốn tuyên bố trước mặt giới truyền thông sao? Tôi còn muốn cô đi nữa mà, nếu nói tôi và A Sóc bên nhau với mọi người thì tôi càng cám ơn cô!” Ôn Thủy cười nói, “huống chi, bọn họ thật sự đã từng ở bên nhau đâu?”

“Điều này……tất nhiên là ở bên nhau rồi! họ đã từng xuất hiện rồi! Đường Tổng còn đưa cô ta về khách sạn, chả lẽ không phải vậy à?”