Họ nhất định sẽ tìm được bác sĩ kia, sau này viên đạn có thể lấy ra được.
“Ai nói anh không có! Bạn gái nhỏ của anh chẳng phải là em sao? Là em là em là em!” Cô xém tí liền khóc ra nước mắt ôm chằm lấy anh rồi, “Anh xấu thật, tại sao lại đày đọa em như thế? Có phải đột nhiên lương tâm phát hiện rồi?”
“Uhm, nhìn thấy em ở bên người đàn ông khác, đau khổ quá.” Anh thế kia cũng đau đầu, hay chi bằng ở bên cô, chí ít tâm trạng cũng không tệ.
“Lời nói năm đó em nói, anh đều nghe thấy.” Họ đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian rồi.
Không muốn bỏ lỡ nữa.
“Vậy em ngại ngùng lắm!” Cô cười ôm lấy anh càng chặt hơn.
“Người nên ngại là anh mới phải.” Cả người anh đều bị cô thấy hết rồi.
Người vợ này, không lấy cũng phải lấy.
Anh không muốn sau này có một người phụ nữ nhìn hết cơ thể anh ở bên ngoài lang thang, bất cứ lúc nào có thể trở thành quả bom hẹn giờ.
“Hi hi, anh có thể nhìn lại mà! Đi thôi đi thôi! Tối rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi!” Cô quàng lấy cánh tay anh, đầu dựa vào bên cạnh anh, “Anh Sóc……”
“Vui đến thế sao?” Anh một bên đi về phía ngoài một bên cúi đầu nhìn vào khuôn mặt của cô.
“Đúng đấy! Em rất là vui! Anh không vui sao? Em bao nhiêu năm cuối cùng đã đạt đuọc mong muốn của mình, không vui mới lạ đó!” Cô vui muốn chết luôn!
Cảm giác bản thân như là trên đỉnh mây, vui đến có chút không thật lắm.
“Vui là được.” Anh cười nhẹ.
“Anh tại sao không vui? Anh có phải vì em ép anh? Không phải tự nguyện?” Cô có chút sợ hãi rồi.
Đường Sóc sẽ không vì cô ép anh quá, mới đồng ý ở bên cô chứ?
Nhưng cô gần đây cũng không có ép buộc anh!
“Anh vui, trong lòng rất kích động.” Anh đang khống chế cảm xúc, cảm giác đau đầu lại đến rồi.
Anh nếu như quá kích động, lần này ngã xuống trước mặt cô, anh liền……
“Vậy biểu hiện của anh……khống chế tốt thật.” Cô có chút không biết nói gì, nhưng cô rất là vui thật!
Về đến khách sạn, nhưng Ôn Thủy kinh ngạc phát hiện không ngờ có hai căn phòng!
Cô không muốn!
Hai căn phòng ở ngay bên cạnh, nhưng cô lại đứng trước cửa phòng của Đường Sóc, mở to mắt nhìn anh, đôi tay dùng sức ôm lấy eo của anh, cơ thể mềm mại dính vào người anh, “Anh Sóc……”
Đường Sóc cúi đầu vuốt tóc của cô, dịu dàng nói, “Thời gian không sớm rồi, ngoan ngoãn về phòng đi ngủ, ngày mai em muốn ở đây chơi, anh sẽ chơi với em, muốn về thì anh sẽ về với em.”
“Đừng mà……” Cô muốn ngủ chung với anh.
Anh không muốn sao?
Nhưng có như vậy có quá không tiết chế không?
“Anh Sóc……” Cô lắc đầu, “Em muốn……”
“Ngoan, chuyện này, sau này chúng ta kết hôn hẳn tính, được không?” Giọng điệu của anh cố gắng ôn hòa, “Anh đưa em về phòng trước.”
Ôn Thủy bị anh kéo lấy, bước chân di chuyển về phía bên cạnh.
Cô bắt đầu rất kháng cứ, nhưng đằng sau đỡ nhiều rồi.
Đường Sóc cầm thẻ phòng mở cửa giúp cô, cô đứng trước cửa kéo anh cùng nhau về phòng, “Anh Sóc……”
“Thủy Thủy, ngủ sớm đi.” Anh đứng trước cửa, không nhúc nhích, cố gắng ức chế cảm xúc kích động trong lòng.
“Em…… anh thật sao?” Cô nghĩ đến vài tháng trước, hai người cũng ở trên giường rồi, áo quần trên người cô đều cởi rồi, anh……
“Anh muốn để dành đến đêm tân hôn, Thủy Thủy, em có thể hiểu cho anh không?” Anh bây giờ vẫn không được.
“Vậy chúng ta khi nào kết hôn?” Cô mở to đôi mắt nhìn anh.
Không phải cô muốn ngủ chung với anh, mà là cô thiếu thốn cảm giác an toàn, cho nên……
“Bây giờ còn sớm, chúng ta mới vừa ở bên nhau thôi.”
“Nhưng chúng ta đã rất am hiểu đối phương rồi! Tính cách anh như thế nào, em là người như thế nào anh cũng rất hiểu rõ, vậy chúng ta không thể ở bên nhau sớm hơn sao? Hay là anh chỉ là đang gạt em thôi? Dỗ em vui thôi?” Cô từ từ buông lỏng tay anh, thần sắc nghiêm túc.
Đường Sóc nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của cô, cúi đầu kề đến trán của cô, nhẹ nhàng hôn một cái, “Anh thích em mới từ xa chạy đến, ngày mai đi chơi với em, ngủ sớm nào.”
Cô lại bị một nụ hôn nhẹ nhàng của anh khiến cho mê man, liền mở to mắt đứng nhìn anh rời khỏi.
Sau đi anh đi, cô mới có phản ứng, sờ lên trán, trong phòng đang vùng vẫy xoay chuyển.
“Á á……”
Cô là đang nằm mơ sao?
Nếu như là nằm mơ, cô muốn cả đời ở lại nước ngoài không về nước nữa, để anh cứ mãi ở bên cô.
Vui quá đi!
Nhưng Đường Sóc tại sao đột nhiên lại suy nghĩ thông suốt rồi?
Là vì nhận được sự kích thích của Mộ Thích thật sao?
Sau khi cô nhanh chóng tắm rửa xong, nằm trên giường, hạnh phúc sắp lên não rồi, nhìn lên trên sàn nhà, làm sao cũng ngủ không được.
Cho nên đến tận nửa khuya mới ngủ được, ngày thứ hai liền ngủ nướng.
Bắt đầu vẫn chưa có ý thức gì, nhưng đột nhiên nghĩ đến Đường Sóc vẫn còn ở đây, cô lập tức cuộn đầm ngủ thức dậy, chạy đến trước cửa phòng Đường Sóc gõ cửa!
“Anh Sóc!”
“Anh Sóc……”
Cửa phòng rất nhanh được mở ra, cô liền nhìn thấy Đường Sóc đã ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt cô nở nụ cười, sau đó ôm lấy eo của anh, vùi đầu vào lòng của anh, “Em còn tưởng em đang nằm mơ đấy!”
Đường Sóc nhìn vào bộ đầm ngủ mỏng manh trên người cô, cùng với đầu tóc bù xù của cô, hơn nữa nếu vừa nãy anh không nhìn nhầm, còn có cả thâm quầng mắt, rõ ràng là vẫn chưa nghỉ ngơi đủ!
Anh đóng cửa lại, bế cô đi vào, đặt cô lên giường, bản thân ngồi ở bên giường nhìn cô.
Đầm ngủ còn là cổ thấp, trong đầm ngủ không có mặc gì cả, lúc này đang ẩn hiện lộ ra một thân hình đẹp.
Ánh mắt anh nghiêng đầu sang một chỗ khác, “Tối qua không ngủ được?”
“Có chút kích động, cho nên ngủ không được.” Nhưng vẻ mặt của anh tinh thần đến thế, trông ra chắc là ngủ rất ngon.
Nhìn thấy vẻ mặt chính nhân quân tử nghiêng đầu của anh, bây giờ lại là bạn trai của cô, bạn trai của mình đương nhiên mình có thể tùy tiện dụ dỗ rồi.
Cô dang dài chân ra, chân áp lên quần tây của anh, âm thanh buổi sáng còn có chút mông lung, “Anh Sóc……”
Trong lòng anh thắt lại, vội vàng quay lưng di chuyển bước chân, “Em ngủ thêm tí, rồi thức dậy ăn sáng.”
“Bây giờ đã sắp buổi trưa rồi.” Cô không vui thu chân lại, không lẽ anh muốn kiên trì đến kết hôn?
Nhìn thấy vẻ mặt của anh như thế, kết hôn còn phải lựa năm khỉ tháng ngựa!
“Vậy thì ăn trưa.” Đường Sóc quay lưng đi về phía ngoài, “Anh đi lấy, em ngủ tiếp đi.”
“Đường Sóc! Anh có phải còn là đàn ông không? Em nằm trên giường anh cũng không có phản ứng!” Cô ôm lấy gối ôm, nhìn vào anh rời khỏi.
Anh không ngờ một câu đáp lại cũng không có, liền rời khỏi thật rồi.
“Đáng ghét!” Cô rất là bực mình.
“Á á……Đường Sóc anh cả đời còn lại làm hòa thượng được rồi! Không cần ăn mặn nữa!” Cô ngồi trên giường, cả tay trái và tay phải đang đánh cái gối trong lòng.
“Ngủ ngủ ngủ! Ngủ gì mà ngủ!” Cô đâu phải vì đi ngủ mới đổi tên! Là vì muốn ngủ anh mới đổi tên!
Chưa đến một lát, cô nghe thấy tiếng mở cửa phòng, Đường Sóc bưng đồ ăn trưa vào, ánh mắt vẫn nhu hòa nhìn vào cô, “Giận rồi?”
“Đúng đấy!” Cô không hề kiêng kị, “Anh có phải chuẩn bị đi làm hòa thường?”
Ánh mắt anh khẽ tít, “Anh nói là đợi sau này kết hôn.”
“Nhưng!” Cô không muốn đợi sau này kết hôn.