“Cũng đúng, nếu không bọn em cũng không có cách nào giúp đỡ cho anh ta!” sắc mặt của Thích Thịnh Thiên cũng trở nên nghiêm túc, không còn vẻ mặt cười ngỏn ngoẻn.
Thời tiết dần dần trở nên mát mẻ, chớp mắt cái thôi đã đến cuối mùa thu, lá phong rụng rơi đầy thành phố A, trông rất đẹp.
ở phía thành phố F bên kia xa cách cả nghìn dặm cũng tương tự như thế, thậm chí còn lạnh hơn thành phố A.
Ôn Thủy đang mặc một chiếc áo ấm màu đen, đội một cái nón làm bằng lông màu trắng đi thong thả đến nơi tổ chức liên hoan phim.
Bởi vì rất gần, nên cô chỉ cần đi bộ, cô muốn đến báo tin với đạo diễn một tiếng.
là bộ phim mở mắt cho buổi liên hoan phim này, sau buổi liên hoan phim này thì bộ phim sẽ được đồng bộ phát sóng cả trong nước lẫn nước ngoài.
Tuy rằng hiện tại cô cũng không đặc biệt quan tâm lắm, nhưng vẫn hy vọng bán được nhiều vé xem phim.
Thời gian ly khai đã lâu, cô đã dần dần học cách buông xuống, không phải của cô, thì chung quy không cưỡng ép được.
“Chị, sắp đến rồi đó.” Tiểu Mạc nhìn thấy đám đông đang chen chúc phía đằng xa, bây giờ có thể tưởng tượng được cảnh tượng tranh nhau khoe sắc trên thảm đỏ, nhưng nhìn lại Ôn Thủy thì.
Mặc trên người phong cách nhàn nhã bình thường như vậy, trước kia cô đều để lộ đôi chân dài, lộ lưng, hoặc là mặc đồ mỏng manh để lộ cách tay, hôm nay như thế không được hay lắm thì phải?
Không gặp vài tháng thôi mà đã trở nên buông lỏng như vậy rồi, nếu để cho dân chúng trong nước nhìn thấy, sẽ nghĩ như thế nào?
Khi họ đến thảm đỏ, thiếu chút có người không cho họ vào trong.
Tiểu Mạc đưa thư mời tham dự ra cho nhân viên công tác xem, họ mới nhận ra được khuôn mặt của Ôn Thủy vẫn rất xinh đẹp, nhưng có điều mặc đồ hơi bình thường tí.
Ôn Thủy cảm nhận rằng cô đã qua cái thời tỏa ánh hào quang trên thảm đỏ rồi, nên đi thật là nhanh, chỉ vẫy tay, sau đó kết thúc, cô không quan tâm đến những lời hỏi thăm của ký giả và mọi người.
Bởi vì hành động và phục trang của cô khác với những nữ minh tinh đang tranh nhau khoe sắc, vả lại chỉ nổi bật trên màn hình lớn mười mấy giây, và điều này thật sự rất hiếm hoi, thời gian dài như thế, ngày mai nhất định sẽ là tin tức đầu đề.
Tiểu Mạc đi theo cô vào trong, “Chị, lúc nãy rất sôi nổi!”
“Lúc nãy chả phải chị đã đi rất nhanh rồi sao?” cô một lòng nghĩ muốn nhanh chóng đi vào bên trong.
“Đúng thế! Dự là những người trong buổi liên hoan này chỉ có chị mặc như thế này lên thảm đỏ, so, chị nổi nhất rồi đó!” Tiểu Mạc khẳng định gật đầu, bởi cô vừa nhìn thấy bộ dạng của Ôn Thủy trên màn ảnh.
“Chị lúc nào cũng nổi bật hết mà? Có lúc nào mà không nổi bật đâu?” Ôn Thủy cười nhợt nhạt, “mau vào đi! Rót cho chị ly cà phê.”
“Chị ơi, có phải dạo gần đây chị rất buông lỏng bản thân mình đúng không?
“Vậy không được sao?” cô ta cười nói, “muốn xem phim không, nếu chị không buông lỏng mình sẽ khiến bản thân không thoải mái đấy.”
“Được, chị, chị nói sao cũng được.” Tiểu Mạc lập tức bỏ đi xa.
Cô một mình đi ra đại sảnh, vẫn chưa đến đại sảnh, thì nhìn thấy Đường Sóc đang gọi điện thoại.
Đã lâu không gặp rồi, anh ta vẫn phong trần khôi ngô như thế, mặc trên người bộ đồ Tây cao cấp lịch lãm nhìn dáng anh càng thêm gọn gàng phẳng phiu, cao to, cô dường như vẫn còn nhớ cảm giác tối hôm đó.
Nhưng sau đó thì không còn cảm nhận được gì nữa.
Lần đến đây kỳ này là đạo diễn, anh ta, và cả nam nữ vai chính, không thấy Hòa Thảo.
Nói không chừng anh ta mang theo Hòa Thảo, mặc kệ anh ta có thế nào cũng không liên quan đến cô.
Cô ta tỏ bộ dạng vô tư điềm tĩnh đi qua người anh, nhưng lại nghe thấy giọng nói ấm áp của anh vọng về tai cô, “cùng vào bên trong.”
Cô ta không nói gì, không biết nên nói gì.
Chẳng lẽ hỏi anh tại sao đêm hôm đó lại bỗng nhiên bỏ đi?
Cô ta hỏi không ra.
Thôi thì cứ để chuyện cũ theo gió cuốn đi vậy!
Hai người cùng vào trong người đi trước người đi sau, bên trong đã có rất nhiều người đến nơi.
` trước kia Ôn Thủy có ra nước ngoài, nên cô quen rất nhiều người, cô đi một mạch vào trong chào hỏi mọi người, trên miệng thốt ra những câu tiếng anh rất lưu loát, Đường Sóc bước nhanh vượt lên, bèn đến bên chỗ ngồi.
Ánh mắt cô liếc nhìn hành động của anh, nụ cười nhợt nhạt, “tối nay cùng nhau ăn tối, tôi mời.”
“Nguyệt, sao chắc chắn vậy.”
“Được thôi!” cô ta cười nhợt nhạt tiếp tục đi.
Đoạn đường rất ngắn, nhưng cô đã đi rất lâu mới đến nơi.
Chỗ ngồi bên cạnh của cô là Đường Sóc, và cả nam diễn viên.
Cô ta thong thả hào phóng ngồi vào bàn, Tiểu Mạc nhanh chóng bưng một ly cà phên nóng đến ngồi đối diện cô, “chị, cà phê của cô, đã bỏ đường rồi.”
“Ừm.” hai tay cô cầm lấy ly cà phê, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía trước, vẫn chưa bắt đầu chiếu phim.
Tình hình bên ngoài thảm đỏ vẫn đang tiếp diễn.
Đường Sóc nhìn động tác của cô, nên khi vừa nhìn thấy, không biết có phải đã lâu không gặp không, tự nhiên thấy hồi hộp tim đập thình thịch, đầu óc nổi lên từng cơn đau nhói, “dạo gần đây sao rồi?”
“Rất tốt, ăn uống tốt, sức khỏe ổn, không buồn không sầu.” cô ta vừa nói vừa bắt đầu uống cà phê, nhưng mà hơi nóng.
Cô ta nóng lè lưỡi ra, nhưng vẫn tiếp tục uống cà phê.
“Vậy thì tốt.” cô ta có thể vui vẻ thì tốt biết mấy.
MC chương trình nhanh chóng xuất hiện, giới thiệu nghi thức buổi khai máy của bộ phim, sau đó bắt đầu công chiếu trên màn hình to lớn.
Thực ra cho đến giờ cô vẫn chưa xem qua cảnh phim nào, nên lúc nhìn thấy kết quả của cảnh đánh võ mở đầu bộ phim, bản thân cũng lay động, đây có phải bộ phim mà cô đã đóng chăng?
Quả nhiên không thể thiếu đặc hiệu của đoàn thể được.
Làm rất tốt, cô dường như nghe thấy những lời bình luận khen ngợi của mọi người xung quanh.
Đường Sóc đã xem qua, nhưng lần đầu tiên cùng với rất nhiều người trong tình cảnh như thế này, trên cảnh phim Ôn Thủy mặc trên người chiếc đầm dài màu trắng bị dính vài giọt máu, mái tóc dài của cô được cột bởi một sợi dây màu xanh dương đậm, hai bên bím tóc tung bay, kẻ thù xuất kiếm công kích, đã cắt chúng một lọn tóc của cô.
Cả người cô bị đánh rơi xuống mái hiên lớp ngói màu xám, kẻ thù vừa hết sức đắc ý, cô ta bỗng xuất hiện trong bộ dạng như ma quỷ.
Một chiêu khống chế địch dành thắng lợi.
Đơn thủ vác kiếm trên vai, đi xuyên qua mặt đất đầy thi thể, bóng dáng xinh đẹp càng đi càng xa, vạt áo và làn tóc của cô bay phấp phới theo làn gió, đẹp tuyệt trần.
Quả nhiên cô ta rất thích hợp để đóng phim cổ trang, vẫn không tệ, bộ phim có kết quả như vậy khiến cô rất hài lòng.
Cảm thấy ly cà phê trên tay từ từ ấm áp lên, cô ta uống một cách bình tĩnh, nhưng vẫn không hề quên để ý đến ánh mắt nhìn chằm vào mình của người đàn ông bên cạnh.
Bây giờ nhìn cô với ý nghĩ thế nào, muộn quá rồi không?
Anh ta thích người khác, lại nhớ đến cô ta?
Cô ta đâu phải loại đàn bà dễ đeo đuổi đến vậy?
Sau khi lễ khai mạc kết thúc, cô ta cũng không muốn ở đây nữa.
Nhưng cô vẫn còn một giải thưởng đề cử, cần phải nén lại.
Nếu như có thể……
Bỗng nhiên cô ta nghiên đầu quay sang nhìn Đường Sóc, “tôi có chút không khỏe, nếu như một lát sau tôi có may mắn nhận thưởng, thì phiền anh lãnh giúp, nếu như anh không tiện, có thể cho đạo diễn giúp tôi cũng được, tôi đi trước đây.”
Cô ta nói xong đứng lên đi về.
Vẫn còn rất nhiều người trong khán phòng, có không ít người nhìn thấy cô rời đi.
Liên hoan phim quốc tế, lại không nể mặt như thế à!
Đường Sóc nhìn theo bóng dáng bỏ đi của cô, hình như cô không được vui, anh ta cũng như thế, gần đây cảm thấy rất nhức đầu.
Tiểu Mạc đi theo cô ta, bên ngoài rất lạnh, từng cơn gió lạnh từ từ thổi đến, cho dù có rất nhiều ký giả chen chúc xung quanh, không thể chắn gió lạnh cho cô được.
Ôn Thủy cười nhẹ nhàng, không có trả lời bất kỳ câu hỏi nào, bèn ngồi vào trong xe rời khỏi.