Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 825




Kết thúc ngày quay, ngày mai là Ngày kết thúc hợp đồng với Đường Thị, cô liền ngồi máy bay về.

Hôm sau, cô trực tiếp đến Truyền Thông Đường Thị, kết thúc hợp đồng chỉ cần lên weibo nói 1 tiếng là xong, nhưng cô không nghĩ vậy, cô gọi ký giả đến.

1 mình cô lên phòng làm việc của Đường Sóc trước, tối qua cô đã thông báo cho anh rồi.

Tuy trước đây, lãnh đạo Đường Thị đã tìm cô, nói về việc tiếp tục hợp đồng.

Lúc đó cô đã tỏ rõ thái độ không kí tiếp.

Văn phòng làm việc của Đường Sóc, cô nhẹ đẩy cửa, cửa đã mở, nhưng bên trong không thấy bóng dáng Đường Sóc đâu.

Cô từ từ hướng vào bên trong, anh ta thường sẽ không đi làm trễ, sao hôm nay lại chưa đến?

Chẳng lẽ do cô từ chức, cho nên không có tâm trạng?

Nếu như thế, cô có thể suy nghĩ thêm.

“Có việc?”

Đằng sau bỗng vang lại giọng của Đường Sóc.

Cô giật mình, sao lại xuất hiện từ đằng sau.

Cô từ từ quay đầu, nhìn gương mặt ánh tuấn mà cô chỉ cần đưa tay là chạm tới được, “Tôi muốn nhắc nhở Đường Tổng, nghi thức kết thúc hợp đồng sắp bắt đầu, anh chuẩn bị xong chưa?”

“Lúc nào cũng được.”

“Được,, vậy tôi đi trước.” Cô nhẹ đi qua người anh, nhưng tim cô..thực ra rất đau.

Khi nghi thức kết thúc hợp đồng bắt đầu, đối diện với nhiều phóng viên thế, cô cười nhẹ, Đường Sóc vẫn ở kế bên, 2 người giống như không phải đang kết thúc hợp đồng, mà là ký tiếp.

Đường Sóc ngay đến nguyên nhân cũng không có, đến giờ vẫn không.

Ký tên xong, phóng viên trước mặt bắt đầu hỏi các câu hỏi.

“Cô Ôn sau này có dự định gì? Ký hợp đồng với công ty nào?”

“Ở Đường Thị 5 năm, sao lại không tiếp tục ký, có phải do giữa cô và Đường Tổng...”

“Ngại quá, tôi không muốn ký tiếp là do nguyên nhân khác, có thể tôi sẽ rời khỏi ngành giải trí 1 khoảng thời gian, cho nên...không lãng phí tài nguyên của Đường Thị! Cho người khác cơ hội, đến lúc đó vẫn mong mọi người ủng hộ bộ phim, tôi cũng thật lòng chúc cho chủ cũ của tôi Truyền Thông Đường Thị lên 1 tầm cao mới.” Ôn Thủy nói xong đứng lên, “Tôi còn phải đi quay, đi trước nhé.”

Cô quay người đi ngày, đi về đằng sau.

Đường Sóc mắt nhìn vị trí bên cạnh trống không ấy, cô ấy đi thật sao.

Cũng tốt.

58 ngày sau, lễ hoàn công của bộ phim.

Tại khách sạn Hoành Thị tổ chức buổi lễ đóng máy.

Ôn Thủy mặc bộ đầm màu xanh nhạt mỏng dài, khuôn mặt trang điểm tinh tế, nụ cười nhè nhẹ, bất kể đi tới đâu, đều trở thành tâm điểm của quan khách, tối nay cũng không ngoại lệ.

Trong đám người ấy, cô thấy Đường Sóc mặc bộ đồ tây màu đen, tay cầm ly rượu đang nói chuyện với đạo diện trong đoàn phim.

Gần 2 tháng khong gặp, cô cho rằng mình sẽ có thể không nhớ anh, nhưng đến cuối cùng cô đau lòng nhận ra, cô vốn không thể kiềm nỗi nổi nhớ.

1 năm bên nhau, cô đã quen những ngày tháng có anh, cho dù anh lúc đó hôn mê không tỉnh.

Cô ngôi lại vị trí của mình, lại là Đường Sóc và Hòa Thảo, giờ có người lại xếp hộ ngồi cạnh nhau.

Cô quả là người ngoài cuộc rồi.

Khi Hòa Thảo đến,cô thấy Đường Sóc ra trước đón cô ta.

Trước đây đãi ngộ này là của cô, nhưng giờ cô đã không còn là nghệ nhân của Đường Thị, chỉ là nữ chính của bộ phim.

Thời gian yên tiệc, cô cúi đầu ăn, rất im lặng, ngoài 1 số người qua kính rượu, cô không động đẩy.

Do vậy uống cũng không ít, hậu quả của việc không từ chối.

“Tối nay chị uống hơi nhiều, đừng uống nữa.” Bên tai cô vang lại giọng của Hòa Thảo.

“Không cần cô lo.” Cô vốn tâm trạng không vui, nghe lời cô ta nói, tâm trạng càng tệ.

Hòa Thảo nhìn Đường Sóc đứng bên cạnh, ngón tay thon dài chỉ Ôn Thủy, “Anh lo đi!”

“Không cần lo cho cô ấy.”

Âm thanh Đường Sóc không lớn không nhỏ, cô nghe rất rõ ràng.

“Không cần tới anh, anh cho rằng anh là ai!” Ôn Thủy liếc nhìn anh, bưng ly rượu lên, “chúc mọi người năm mới vui vẻ, mua được nhà lớn!”

Năm mới vui vẻ?

Giờ đến tết còn hơn vài tháng?

“Tôi kính trước, chúc mọi người hạnh phúc mỹ mãn, muốn gì được nấy, mai tôi phải bay nước ngoài rồi! Thời kỳ tuyên truyền phải nhờ mọi người, tin rằng với năng lực Đường Thị có thể thuận buồm xuôi gió,” cô nói xong uống hết ly rượu trong tay.

Bỏ ly tược xuống, cô cầm túi ra ngoài.

“Tôi đi trước, mọi người từ từ ăn.” Bước chân cô có chút không đứng vững, Tiểu Mặc lập tức đến đỡ cô.

Ra ngoài đại sảnh, cô không vội về.”

“Tôi muốn hóng gió, để tỉnh táo xiu.” Cô nghiêng đầu nhìn Tiểu Mặc.” Mặc..chị muốn lên ban công.”

“Chị, em đưa chị về phòng! Trên đó nguy hiểm lắm!” Cô không yên tâm để Ôn Thủy lên đó, cho dù mình có đi theo chăng nữa.

Nhỡ không để ý, nhảy xuống thì sao?

“Chị, chị muốn hóng gió, chúng ta về phòng, có thể hóng gió mà, em mở cửa sổ, được không?” Cô đỡ Ôn Thủy vào thang máy.

Ôn Thủy mơ hồ nhắm mắt, “Sau khi tôi đi, việc trong nước giao cho em quản ý, vất vả em rồi.”

“Em không sao, em không sợ vất vả, em lo cho chị, 1 mình chị ở ngoài, ổn không?”

“Chị không xảy ra chuyện đâu, chẳng lẽ em hy vọng chị xảy ra chuyện sao? Đừng nghĩ thế!” Cô không thể xảy ra chuyện!

Đường Sóc có chuyện cô cũng sẽ không!

“Em không có, em hy vọng chị vui vẻ, khỏe mạnh!’ Tiểu Mặc không muốn thấy bộ dạng như hôm nay của cô.

Đến cửa phòng khách sạn, Ôn Thủy 1 mình đi vào.

Cô đứng trước cửa chặn Tiểu Mặc lại, “Chị sẽ ổn, em về trước đi! Sáng mai chị bay sớm, muốn ngủ rồi.”

“Dạ, chị nghỉ sớm đi nhé.” Tiểu Mặc dù không yên tâm, nhưng thấy cô không có gì lạ cả, nên để cô tự do.

Ôn Thủy 1 mình vào phòng, chân không vững hướng về cái lớn, nằm trên giường, bắt đầu ngủ o o.

Mai phải đi rồi, cô thật là cam tâm rời khỏi đây sao?

Không cam tâm!

Nửa đêm, nửa đêm nửa tỉnh nửa mơ, cô dậy ra khỏi giường, mơ hồ mở cửa phòng ra ngoài.

Cô biết vị trí phòng của Đường Sóc, toàn bộ khách sạn Cảnh Thiên của nước này, anh đều có phòng, giống nhau.

Mơ hồ tìm đến phòng anh, dựa vào cửa, bắt đầu đập cửa không ngừng.

Thực ra thần chí cô không tỉnh táo lắm.

Đường Sóc bị cô làm cho tỉnh giấc, mở cửa ra, người cô ngã nhào vào lòng anh, còn có hơi rượu, đến bộ đồ cũng là bộ cô mặc ở buổi tiệc.

Sau khi cô rời khỏi, đến giờ vẫn bộ dạng đó, “a Sóc..” cô đột nhiên gọi tên anh, đôi tay bắt đầu không thật thà sờ lung tung.