Trong nhà hoang trống rỗng, Hòa Miêu có chút sợ, hai mắt không yên nhìn xung quanh, vừa chuẩn bị đi, đột nhiên tinh mắt phát hiện đôi cao gót Bùi Nhiễm Nhiễm sớm để đó.
“Tìm được rồi! Cô ta chạy qua đó!” Hòa Miêu vui vẻ kêu to, cà nhắc đi về phía tường đối diện.
Bùi Nhiễm Nhiễm thấy vậy nhanh chóng đứng dậy, nhanh chóng từ sau Hòa Miêu chạy đi.
Đợi đến khi Hòa Miêu nghe tiếng quay người, đã không kịp. Chỉ là, bên ngoài còn anh em Lý gia, nhìn thấy người, nhanh chóng đuổi theo.
Bắt người, có tiền!
“Các người bắt cô ta cho tôi, nhanh lên!” Hòa Miêu bị chơi, tức đến dậm chân, lấy đôi cao gót lên, hung hăng ném xuống đất: “Tiện nhân, dám chơi tôi, đợi tí kêu cô quỳ xuống xin tha!”
Lý Hạo cơ thể mạnh khỏe, bước chân cũng nhanh, Bùi Nhiễm Nhiễm 2 tay bị trói, cơ thể không thoải mái, cộng thêm mắt cá đau, căn bản không chạy nhanh được.
“Cứu mạng! Có ai không …” Bùi Nhiễm Nhiễm bắt đầu kêu cứu, 4 phía hoang vắng khiến cô tuyệt vọng, “Cứu mạng, a…”
Lý Hạo mạnh mẽ từ sau nhào tới, áp Bùi Nhiễm Nhiễm xuống, thân thể to lớn áp đến Bùi Nhiễm Nhiễm thở không nổi, thiếu chút thiếu hơi chết.
- ----------- --------------
“Hòa tiểu thư, bắt được cô ta rồi, người phụ nữ có chút bản lĩnh.” Lý Hạo dậy nửa người, bắt lấy mắt cá chân Bùi Nhiễm Nhiễm, hít 1 hơi căn dặn: “Lý Văn, đem dây qua đây, lần này trói chặt tí, mệt chết lão tử rồi!”
Nhưng bất luận anh kêu ai, cũng không ai quan tâm, Lý Hạo đứng dậy vừa muốn quay đầu xem chuyện gì, cổ đột nhiên bị bóp chặt, nắm đấm liên tục ập đến, tốc độ cực nhanh đánh lên mặt anh.
“Thả cô ấy ra!” Cảnh Thần Hạo cắn răng, hai mắt đỏ lên, toàn thân lệ khí.
Lúc anh xuống xe tìm người, mơ hồ nghe tiếng kêu của Bùi DĨ Hàn, tìm theo âm thanh, liền thấy cảnh nào, anh lập tức có cơn giận ngập trời, không nhịn được nữa.
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe âm thanh quen thuộc, từ đất bò dậy, bịt lấy lồng ngực đau đớn, ho kịch liệt, lúc nhìn Cảnh Thần Hạo, đầu cô có chút quay mòng mòng.
Căn bản không phản ứng lại được.
“Cảnh, Cảnh tổng!” Bùi Nhiễm Nhiễm giọng khàn đặc, căn bản muốn gọi tên anh, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, sau đó đổi cách gọi.
Cảnh Thần Hạo tay trái bóp cổ Lý Hạo, tay hiện lên gân xanh, tay trái đánh lên mặt Lý Hạo, 1 lần rồi 1 lần, mắt không hề chớp.
Lý Hạo đứng bên ngây ngốc, nhanh chóng chạy về trước, run sợ cầu xin: “Đừng đánh đại ca tôi, Hòa tiểu thư nhanh giúp với.”
Hòa Miêu sao dám giúp, cô run sợ cúi đầu, trong lòng muốn nhanh chóng chạy đi, nếu bị nam nhân này thấy, cô chết chắc!
“Đứng lại!”
Cảnh Thần Hạo thả Lý Hạo bị đánh đến sắp chết, chặn đường Hòa Miêu, mắt nguy hiểm, “Là cô kêu người bắt cóc cô ấy?”
Hòa Miêu dùng 2 tay che mặt, liều mạng lắc đầu: “Không phải tôi không phải tôi, chuyện này là bọn họ làm, không liên quan đến tôi.”
“Hòa tiểu thư, cô nói vậy không trượng nghĩa chút này, tôi và anh đều nghe lời cô, mới bắt cóc phụ nữ kia, bây giờ cô muốn rạch rõ quan hệ sao!” Lý Văn ôm Lý Hạo mặt mày sưng xanh lên, cố biện hộ.
Cảnh Thần Hạo đánh giá người phụ nữ trước mắt, môi mỏng mím: “Lộ mặt ra.”
Bùi Nhiễm Nhiễm 1 bên kéo áo anh, ho nhẹ, nói thêm vào: “Cảnh tổng, không cần nhìn mặt, là Hòa Miêu, tình nhân của Âu Dương Lập.”
“Bùi Dĩ Hàn, con tiện nhân, cô…”
Hòa Miêu tức đến điên lên, bỏ tay ôm mặt ra, Bùi DĨ Hàn đã nói ra, bây giờ cô bị Cảnh tổng bắt được, bên Âu Dương Lập không thể giấu rồi.
Nghĩ đến đây cô sợ, nắm chặt đầm trắng, ngữ khí mềm lại: “Tôi, tôi chỉ muốn dọa Bùi Dĩ Hàn chút, không có ý khác!”
Cảnh Thần Hạo nhếch mày, miệng cong lên nụ cười châm chọc, “Vậy tôi có phải nên trả lễ cho Hòa tiểu thư? Cho cô chút thứ vui vui, thế nào?”
- ----------- --------------