Đường Sóc nhìn thấy ba người nhà họ hạnh phúc, khuôn mặt tuấn tú vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, “chú nhất định sẽ chuẩn bị cho cháu hồng bao”
Mật Nguyệt giống như là nghe hiểu lời của anh, vui mừng vỗ vỗ bàn tay nhỏ
Bùi Nhiễm Nhiễm nãy giờ yên lặng ngồi ăn cơm, bỗng nhiên bị người giúp việc gọi đi mất, thì ra là bảo bối tỉnh dậy rồi, ở trong phòng đang khóc lóc hờn dỗi
Cô đứng lên rời đi trước
Đến phòng của em bé, dì Nguyệt đã thay xong bỉm tã lót với quần áo mới, cô bồng thằng bé lên cho bú sữa
Nuôi trẻ nhỏ mới ý thức được, cái gì của bản thân đều không quan trọng, chỉ có bảo bối mới là quan trọng nhất!
“Tiểu bảo bối, chút nữa mami bồng con xuống lầu gặp chú Đường Sóc được không? Mami khi mang thai con, suýt chút nữa thì xảy ra chuyện, đều là chú Đường Sóc đỡ đạn thay cho mami với daddy” giọng nói của cô nhẹ nhàng
Bảo bối nhắm đôi mắt lại rất nỗ lực bú sữa, cái gì cũng không quản
Chẳng mấy chốc, bên ngoài phòng em bé truyền tiếng bước chân đi tới, nhưng mà bảo bối đang ăn
“Chồng?” cô quay lưng lại, thăm dò gọi lên
“Nhiễm Nhiễm” Cảnh Thần Hạo đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bóng lưng của cô, “vợ ơi, em còn chưa có ăn no”
Anh biết là vợ rất hiểu biết bảo hộ bản thân, khi không xác định người ở bên ngoài là ai, thì liền quay lưng lại
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe thấy là tiếng của anh, trong lòng thở phào, nhìn thấy anh lại còn bưng đồ ăn lên nữa
“Bảo bối sắp ăn no rồi, em sẽ xuống thôi” cô cũng không nghĩ đến giữa chừng đi phải rời đi, nhưng mà...bảo bối thì không có cách nào
“Bọn họ lại đâu có đi mất, em ăn trước đi, không nên bị đói, mấy ngày nay đều không có ăn hẳn hoi tử tế” anh ngồi xuống bên cạnh cô, tính đút cho cô ăn!
“Còn không phải đều là lỗi của nha, anh nếu như nói cho em biết, thì em nhất định sẽ rất vui vẻ mà ăn cơm rồi” sau đó thì bọn họ sẽ rất vui vẻ bị An Quân Huyền vạch trần ngay
Thì sẽ không đến lượt hắn ta đắc ý lâu như vậy
Nếu như sau này thật sự trở thành người một nhà, thì đó thật là...
“Em lúc này có thể ăn cơm rất vui vẻ à” Cảnh Thần Hạo đút cơm cho cô
Cô cũng há miệng ra, nhưng bảo bối đã từ từ không bú nữa rồi
Không thể để thằng bé ăn quá nhiều, sẽ căng bụng mất
“Mẫn Lệ thế nào rồi? Cậu ta nếu như tìm không được Cố Linh, sẽ không có chuyện chứ?” trong lòng của cô lo lắng không kìm nổi
“Cậu ta sẽ không sao đâu, chút nữa anh đi xem cậu ta, em đợi ở nhà”
“Ừm!” cô cũng muốn đi, nhưng mà bảo bối cần người chăm sóc, vả lại mẹ vẫn còn ở đây
Tối qua Cố Phi Trì đã bỏ đi rồi, tối nãy vẫn nên cảnh giác một chút thì tốt hơn, phòng chẳng may thế nào!
Sau khi cô ăn xong, thì bồng bảo bối cùng với Cảnh Thần Hạo đi xuống dưới lầu
Đường Sóc thấy bảo bối tròn trong vòng tay của cô mở đôi mắt màu xanh to lên nhìn mình, không kiểm soát mà giơ đôi tay ra, “anh bế chút...”
Lần đầu tiên bồng tiểu bảo bối này, trong lòng rất phấn khích
Đôi mắt màu xanh rất giống với Noãn Noãn, nhưng mà dáng vẻ lại giống với Cảnh Thần Hạo, máu tóc đen mắt xanh, kiểu này lớn lên thì tuyệt đối là một yêu nghiệt
Bọn họ ở trong phòng khách chơi đùa một hồi, bởi vì lo lắng cho Mẫn Lệ, thì đi trước rồi
Lâm Trí Hiểu cũng bồng Mật Nguyệt đi ngủ luôn
Dương Dương Noãn Noãn giờ đây đặc biệt tự giác rồi, cũng không cần cô phải bận tâm
Cô giao bảo bối lại cho dì Nguyệt đưa về phòng, rồi đi đến phòng của mẹ, hôm nay ăn cơm đều koong thấy ăn cùng với bọn họ, chỉ ăn ở trong phòng
Cô đẩy cửa tiến vào trong thì nhìn thấy mẹ đang vội vàng thu lại giấu quyển album vào trong chăn, rồi mới mỉm cười nhìn cô
“Mẹ, con là con gái của mẹ, còn có chuyện gì giấu diếm con không?” cô đóng cánh cửa lại bước đến gần bà, rồi ngồi xuống bên cạnh bà, đưa tay ra lấy ra cuốn album, “là bố sao?”
Cô cúi đầu xuống nhìn cuốn album, thật sự là bố?
Hình bóng quen thuộc, vẫn là trẻ trung như thế, cô dường như bỗng nhiên nhớ lại ngày tháng trước đây
Nhưng mà ngày tháng trước đây cũng không phải là đẹp mỹ mãn như vậy, còn có Âu Dương Lập người đàn ông giả tình giả nghĩa đó ở bên cạnh!
“Nhiễm Nhiễm, con lâu nay, có đi xem Âu Dương Lập không?” Bối Tịnh Nguyệt nghiêng đầu sang nhìn khuôn mặt của cô, ánh mắt từ từ di chuyển xuống cuốn sổ trong tay của cô ấy
“Con...không có đi thăm anh ta, con cũng không muốn gặp lại anh ta, con với anh ta không có gì để nói!” đến mức cô đều không muốn nhớ lại chuyện trước đây
“Mẹ, chuyện trước đây khiến mẹ lo lắng rồi, chuyện của gia đình chúng ta, con biết là Cảnh Thần Hạo là vô tội, anh ấy sẽ không làm gì với gia đình, mẹ cũng không nên hận anh ấy, còn với chú Cố, chú ấy có thể là có một vài lý do không thích người nhà Cảnh Gia, nhưng mà, chú ấy ngày mai đi mất rồi, cũng không phải là người trong cuộc sống của chúng ta nữa, con hy vọng mẹ sau này đều có thể sống vui vẻ! Ở trong nhà với Dương Dương Noãn Noãn, còn có tiểu bảo bối, tương lai không phải là một chuyện đáng mừng hay sao, đúng không?”
“Nhiễm Nhiễm, mẹ cũng nghĩ như thế” Bối Tịnh Nguyệt dịu dàng xoa tay lên mu bàn tay của cô, “mẹ có lỗi với Cố Phi Trì, ngày mai mẹ vẫn là đi tiễn ông ấy, sau này sẽ không có sau này nữa”
“Vâng” cô mỉm cười, “vậy mẹ, mẹ ngủ đi!”
Cô đặt lại cuốn album lên trên mặt bàn bên cạnh giường, nói một tiếng chúc ngủ ngon, rồi thì rời đi
Sau khi Bùi Nhiễm Nhiễm đi khỏi, Bối Tịnh Nguyệt nhìn con người ở trong cuốn album, đưa tay ra xờ lên đó, “chúc ngủ ngon”
Rồi thì bà mới nằm xuống an tâm ngủ
Còn lúc này ở bãi biển, bao nhiêu chiếc thuyền nạo vét làm việc thâu đêm trong biển
“Cố Linh!”
“Tiểu Linh!”
“Vợ ơi...”
Thích Thịnh Thiên nghe giọng của Mẫn Lệ, trêu chọc một câu, “cậu ta chẳng cần đến loa phóng thanh, thật lợi hại à!”
“Đến lúc này rồi cậu vẫn còn tâm trí nói cái này, chúng ta không cần phải đi qua đó khuyên cậu ta sao? Cứ thế này mà gào thét không phải là biện pháp, Cố Linh cho dù còn sống, cũng sẽ không thể còn tỉnh à” Đường Sóc nghe giòn của Mẫn Lệ, cảm thấy trong đầu có chút đau nhức
“Cậu cứ để cậu ta gào đi, gào ra ngoài thì trong lòng dễ chịu hơn chút, không gào ra thì trong lòng cậu ta sẽ đau khổ! Giống như anh Cảnh nếu như gặp phải chuyện này, một tiếng mà không nói ra cũng là bực mình à!” Thích Thịnh Thiên nhìn sang Cảnh Thần Hạo ở bên cạnh, “anh Hạo, anh có cao kiến gì không?”
“Cậu ta mà tiếp tục gào như thế, cổ họng sẽ hỏng mất thôi” Cảnh Thần Hạo nhấc chân bước thẳng về phía bãi biển hướng đến con tàu du thuyền
Thích Thịnh Thiên và Đường Sóc lập tức đi theo sau
“Anh Hạo, giọng nói của cậu ta lớn như vậy, cổ họng hỏng rồi tương lai không phải là một chuyện tốt, không phải sao?” Thích Thịnh thiên nhếch mày, liếc sang Đường Sóc, “tớ nói có đúng không?”
“Giọng lớn với hỏng mất, cậu muốn loại nào?” anh thì không hy vọng Mẫn Lệ xảy ra chuyện
“Được rồi, mọi người đều là ninja rùa, đều có thể chịu được giọng nói lớn của cậu ta, chỉ có tớ là...tớ cũng có thể nhẫn nhịn được!” Thích Thịnh Thiên vô tư nói
Du thuyền rất nhanh thì tiến sát gần bệnh cạnh thuyền cứu hộ của Mẫn Lệ, bọn họ cũng cùng sang đó
Giọng gào thét ở bên cạnh tai của bọn họ càng vang hơn
“Tớ hối hận rồi, vẫn là bên để giọng của cậu ta hỏng thì hơn!” Thích Thịnh Thiên thấy điệu bộ lớn giọng lớn tiếng gào của Mẫn Lệ, thân làm huynh đệ, thực sự không thể xem tiếp nữa
“Mẫn Lệ!” anh hét lên một tiếng
“Cố Linh...” Mẫn Lệ kéo dài tiếng, quay đầu lại nhìn cậu ta, giọng nói đã có chút khàn khàn rồi, “cậu...”
Bọn họ thế nào mà đến còn chưa kịp nói ra, thì anh đã bị Thích Thịnh Thiên đánh ngất
“Cậu làm cái gì thế?” Cảnh Thần Hạo nhìn thấy Mẫn Lệ bị Thích Thịnh Thiên đánh ngất đi và đỡ lấy
“Anh Hạo, em đâu đều là muốn tốt cho cậu ta, cậu ta mà tiếp tục như thế thì cổ họng sẽ hỏng mất! Vả lại lần trước chúng ta không phải cũng là như thế này đối phó anh sao?” Thích Thịnh Thiên cười lên nháy mắt với người đứng bên cạnh, hai vệ sĩ ở hai bên nhấc bổng Mẫn Lệ đưa đi mất
Đường Sóc nhìn mặt biển mông lung, nếu như người thật sự lội ngược dòng đến đây, thì cho dù có tìm thấy, cũng đã là một xác chết nổi rồi