“Nguyệt Nguyệt! Anh khó chịu...! Tuy nó không phải con ruột anh, nhưng anh luôn xem nó là con ruột! Giờ nó xảy ra chuyện! Không còn nữa!” Cố Phi Trì nghĩ đến đây, đột nhiên buông tay Mẫn Lệ ra, ôm Bối Tịnh Nguyệt vào lòng.
“Nguyệt Nguyệt...” ông ôm chặt lấy bà, “Anh không muốn báo thù nữa, không muốn làm gì hết, chúng ta cùng ra nước ngoài, được không? Chúng ta đã từng đi nhiều nơi như thế, em muốn đi đâu, anh đi cùng em, được không?”
Bối Tịnh Nguyệt không ôm lại ông, nhìn thấy Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm đi xuống xe, vội chạy qua chỗ họ, “Em muốn ở bên con em và cháu em, em thích ở đây.”
“Vậy anh ở đây cùng em, được không? Chuyện trước đây đều đã qua, giờ Tiểu Linh không còn, Quân Huyền cũng có cuộc sống của mình!” Ông chưa từng nghĩ có 1 ngày, Cố Linh sẽ rời bỏ ông.
Con trai đã lớn, cũng không cần ông!
Ông đột nhiên thành người độc thân 1 mình.
Giờ ông chỉ muốn bên bà.
“Phi Trì, chúng ta có thể không hợp nhau lắm.” Bà nhẹ đẩy ông ra, “Trong lòng em luôn thích Chính Đông.”
“Từ trước đến giờ em vẫn không mở lòng chấp nhận anh sao, em chưa thử sao biết chúng ta không hợp?” Cố Phi Trì cúi đầu nhìn bà, “Nguyệt Nguyệt...”
“Em nói không thích là không thích, anh thấy miễn cưỡng có ý nghĩa sao?”: Bà nghiêm giọng.
“Vậy em ở bên anh lâu như thế là có mục đích khác. Em tàn nhẫn lắm” Ông đau lòng, người đàn bà ông yêu, trước giờ chưa từng yêu ông.
“Em tàn nhẫn, anh cho rằng em không biết sao? Giờ em luôn bị đau đầu chóng mặt, đều do anh nhân lúc em bị bệnh, đã cho em dùng thuốc, muốn em quên quá khứ! Muốn em mất trí nhớ! Trước đây tinh thần em tốt thế, là do lỗi của anh!” Bà chính là biết mình không có khả năng báo thù, nên luôn nhẫn nhịn, coi như không biết gì.
Nghe lời này thì Bùi Nhiễm Nhiễm đứng yên tại chỗ, nếu như chú Cố là người như thế, họ có phải nên mừng vì mẹ không thích ông!
“Nguyệt Nguyệt, em hiểu lầm rồi!” Cố Phi Trì vội giải thích. “Thật ra không phải...là do sức khỏe em...”
“Thôi! Cái gì cũng do sức khỏe em, anh chính là cố ý, em đã hỏi qua bác sĩ, những thứ thuốc anh cho tôi uống chỉ có tác dụng phụ thôi!, không giống như lời anh nói!” Bà luôn biết rõ, chỉ là giả vờ thôi.
“Nguyệt Nguyệt, anh...” ông đúng là từng nghĩ qua, nếu bà quên hết, ông có thể nói họ là vợ chồng!
Chỉ là thất bại rồi!
Bà hôn mê rất lâu mới tỉnh, tỉnh dậy chỉ là đau đầu, nhưng cái gì cùng nhớ ro.
“Cố Phi Trì, trước đây ông chăm sóc tôi, giờ ông đối phó cảnh gia, đối phó người nhà chúng tôi, con gái và cháu ngoại tôi, ông luôn nói thích tôi, nhưng ông chưa từng nghĩ đến cảm nhận của tôi, chúng tôi hôm ay sẽ không làm gì ông hết, ân nghĩa giữa chúng ta, coi như xóa bỏ hết!” Bà nói xong cũng không muốn ở lại đây, lên xe trước.
Cố Phi Trì nhìn bóng bà, cả người tê cứng tại chỗ, mà bên trái cầu đã có xe tới, bắt đầu công việc vớt xác.
Sông này rất sâu, xe và người, có thể đã bị xô đi chỗ khác, cũng có thể đã bị chìm.
Nên đều là điều chưa biết.
“Nguyệt Nguyệt, nếu em đã không muốn gặp anh, bất kể như thế nào, anh vẫn yêu em, anh có tin của Tiểu Linh rồi, bất luận tốt xấu, ngày mai anh sẽ đi khỏi đây, em đến tiễn anh được không? Đây là nguyện vọng cuối cùng của anh.” Cố Phi Trì đóng cửa xe lại nói.
Ông biết bà sẽ nghe thấy.
Bùi Nhiễm Nhiễm vừa rồi cảm thấy nếu họ có thể bên nhau cũng tốt, giờ có chút không muốn rồi!
Vẫn nên chia tách nhau!
“Ba mẹ, hai người dẫn Dương Dương Noãn Noãn về trước nhé!” Bùi Nhiễm Nhiễm đi qua đó, nhìn chúng “Dương Dương Noãn Noãn, tối nay các con có thể gặp chú Đường rồi, vui không?”
“Chú Đường Sóc sao?” Dương Dương có chút vui mừng nhìn cô, đã lâu rồi không được gặp chú.
“Ừ, chú về rồi, các con về trước, xem có bài tập về nhà không, thì làm trước, tối mami dẫn tụi con đi gặp chú ấy, được không?” Cô nhẹ sờ đầu hai đứa, “Về trước nhé!”
“Dạ.” Noãn Noãn vui vô cùng, đã lâu nó không gặp chú rồi.
2 chiếc xe rời khỏi.
Giờ ở đây chỉ còn 5 người.
Mẫn Lệ không chịu được, muốn đến bên sông giúp đỡ!
“Anh Hạo, chị dâu, 2 người về trước đi! Đi coi cháu em thế nào, em có tin của Cố Linh sẽ báo cho 2 người!” Mẫn Lệ nhìn họ nói, nhanh chóng đi về phía cầu.
Công ty vẫn còn nhiều chuyện cần xử lý, Cảnh Thần Hạo cũng không thể ở đây lâu, huống hồ họ cũng không giúp được gì.
“Cậu cẩn thận tí.” Anh nhìn Mẫn Lệ, ôm Bùi Nhiễm Nhiễm lên xe.
“Yên tâm đi! Em sẽ không xảy ra chuyện!” Mẫn Lệ nhìn họ nói lớn.
Khi đi qua Cố Phi Trì, Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn ông, “Chú Cố, mai có thể không tiễn chú được, chúc chú du lịch vui vẻ.”
Cô cố ý nói vậy, hy vọng ông thực hiện lời hứa, rời khỏi đây thật.
Cố Phi Trì không nói gì, giờ tâm tư ông dồn hết lên người Bối Tịnh Nguyệt, nhưng bà đã đi rồi!
Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm lên xe thì đi trước.
An Quân Huyền cúi đầu nhìn dòng người đang tiến hành vớt xá, “Ba, ba đi thật sao?”
“An Thị dạo này sao rồi?” Cố Phi Trì hỏi.
“An Thị, sắp không được! Cảnh Thần Hạo muốn đè 1 công ty là quá dễ!” mắt anh nhẹ nhàng nói, âm thanh cũng vậy.
“Là ta hại con, không nên để con cuốn vào chuyện này, cũng không nên để Nguyệt Nguyệt cuốn vào, nếu không để bà ấy đi, tốt biết bao! Giờ hối hận đã muộn rồi.” Chí ít lúc đó, Nguyệt Nguyệt vẫn bên ông.
Giờ cơ hội để bà bên ông cũng không còn.
“Ba, cho dù không có ba, con có thể sẽ làm chút gì đó!” Chỉ là cách làm không giống nhau, ba vẫn là người hiền lành, cho nên không ra tay với Cảnh gia.
Thực ra, An Quân Huyền sai rồi!
Ông không làm gì Cảnh Gia là vì Bối Tịnh Nguyệt, nếu ông giết 1 người nhà Cảnh gia, Nguyệt Nguyệt nhất định sẽ hận ông thấu xương, cho dù thích cũng không thể bên ông, huống hồ là không thích ông.”
“Hy vọng Tiểu Linh không sao.” Cố Phi Trì nhìn dòng sông chảy xiếc, đặc biệt nhìn bóng dáng của Mẫn Lệ, cảm thấy ông thật sự đã sai!
Nếu ông không kiên trì với quá khứ như thế, chắc giờ đã không ở đây.
Nguyệt Nguyệt sẽ không rời xa ông, Tiểu Linh cũng không.
Cũng không hại An thị vào cảnh sắp phá sản.
“Ba, ba đi trước đi! Có tin gì con sẽ báo ba!” An Quân Huyền cúi đầu nhìn ông, đưa chìa khóa xe cho ông.