Bùi Nhiễm Nhiễm biết 2 anh em đó lập tức đuổi theo, cho nên, cô lướt qua người Hòa Miêu, nhanh chóng chạy ra ngoài, lúc chạy ra không quên đá Hòa Miêu 1 cái.
Từ bi vào địch, chính là đào mộ chôn mình, cô không phải thánh mẫu.
“Không được để cô ta chạy mất, bắt lại, bắt lại…” Hòa Miêu tức đến thét lớn, mắt đỏ lên, ánh mắt thâm độc như lệ quỷ đến lấy mạng người.
Lý Hạo từ nỗi đau hồi phục lại, lập tức thô lỗ an ủi: “Hòa tiểu thư yên tâm, cô ta chạy không thoát!”
Nói xong, nhanh chóng kéo Lý Văn, vừa kéo vừa đỡ đuổi theo.
Bùi Nhiễm Nhiễm quả thật chạy không thoát, không biết đây là đâu, đâu đâu cũng là sắt đồng bỏ hoang, cỏ dại mọc dài, xung quanh là những bức tường đổ nát, căn bản không có chỗ trốn.
Cô cắn răng, nghe sau có bước chân đuổi theo, nhanh chóng dứt khoát vào 1 phòng nát, cởi cao gót để góc tường đối diện, lại cố thở thật nhẹ trốn đi.
“Đại ca, không thấy người đâu rồi!” Lý Hạo trái phải nhìn quanh, không thấy ai, gấp gáp kéo áo Lý Hạo: “Cô ta chạy rồi, chúng ta không được tiền, đại ca…”
Lý Hạo đanh mặt, nhịn không được đập đầu Lý Văn 1 cái: “Hoảng cái gì, người phụ nữ đó chạy không xa, nhất định trốn đâu đó ra, chúng ta chia nhau tìm.”
Lý Văn bị đánh hơi rụt đầu lại, Hòa Miêu cũng chạy đến, tóc lộn xộn, đầm trắng bị dính màu xám, chân cũng bì nãy bị té mà cà nhắc.
Mắt cá cô đau không thôi, nhưng cắn răng nhịn. Người phụ nữ già Bùi Dĩ Hàn thấy cô rồi, cô không thể để Bùi DĨ Hàn nói Âu Dương Lập biết, vậy sẽ hủy hoại mọi thứ của cô!
…
Trên đại lộ Lâm Tân có chiếc Pagani đang chạy điên cuồng.
10ph trước Thích Thịnh Thiên báo cho anh biết hành tung của xe bắt cóc Bùi Nhiễm Nhiễm, ra khỏi thành, về ngoại thành phía Tây, cụ thể chưa tra ra.
“Bùi Dĩ Hàn, không được có chuyện gì.” Cảnh Thần Hạo hai tay nắm chặt vô lăng, nhíu mày nỉ non, chân đạp ga, xe như mũi tên phi ra từ cung tên.
- ----------- --------------
Đến anh cũng không biết, thì ra anh đã bắt đầu quan tâm Bùi DĨ Hàn, không cần biết bởi vì cô ấy giống Nhiễm Nhiễm, hay cái gì khác.
Xe vượt đèn đỏ mấy lần, Cảnh Thần Hạo thần sắc lạnh lùng, cả người căng thẳng, chạy tới đại lộ Lâm Tân còn 100m là tới ngoại thành phía Tây.
Nơi này từng là nơi sản sinh ra nghề luyện sắt. Có rất nhiều nhà máy sản xuất sắt, theo sự thay đổi của xã hội, nhiều nhà máy đã đóng cửa, bây giờ chỉ còn lại các kệ trống, nơi này vì vậy mà bị bỏ hoang.
Cảnh Thần Hạo cuối cùng giảm tốc độ, nơi này cỏ dại mọc cao, với lại không phải đường phẳng, căn bản không chạy nhanh được.
Mở cửa sổ xe, Cảnh Thần Hạo nhìn từng nơi, nơi đây không gán camera, Thích Thịnh Thiên chỉ có thể tra đến ngoại thành phía Tây, cụ thể không tra ra.
1 bên khác, Lý Hạo và Lý Văn không ngừng tìm người, Hòa Miêu cũng đang tìm, cô nhịn đau, quần áo sớm bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, cô lại không quan tâm, chậm rãi vào 1 căn phòng đổ nát.
Cô vào phòng, vừa hay nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm trốn trong đó.
“Phụ nữ già chết tiết, vậy mà dám trốn ở đây!” Hòa Miêu cắn răng, tức giận không thôi: “Phụ nữ dụ dỗ anh Âu Dương, tôi đều không tha.”
Từ sau lần vũ hội, Âu Dương Lập không chạm vào cô nữa, mà còn lạnh lùng rất nhiều, tất cả, đều do Bùi Dĩ Hàn ban cho.
Cô nếu không cho Bùi Dĩ Hàn 1 bài học, không lâu sau nhất định cướp Âu Dương Lập đi, chuyện này tuyệt đối không được xảy ra.
“Bùi Dĩ Hàn, ra đây cho tôi..” Hòa Miêu giọng uy hiếp, lớn tiếng kêu.
Bùi Nhiễm Nhiễm trốn trong góc căng thẳng đến ra mồ hôi, tim đập nhanh như muốn nhảy ra.
Nếu cô bị bắt lại, nhất định chịu hành hạ không ít.
Nghĩ đến đây, toàn thân căng thẳng, nâng cao tinh thần 20000 lần.
Hòa Miêu ngày càng gần cô, Bùi Nhiễm Nhiễm bịt hơi thở lại, cuộn người, cẩn thận nhìn hướng đó.
“Phụ nữ già, ra đây, tôi không bắt cô!” Hòa Miêu cố ý nói vậy, bộ dạng như nản lòng.
Cô tưởng ai IQ cũng thấp như cô, loại thủ đoạn lừa con nít, tên điên mới tin.
Mọi ng ơi, ai có thể mua tim được hãy cmt để giúp đỡ mấy bạn còn khó khăn trong việc mua tim giúp mình nhé, cảm ơn các b nhiều!
- ----------- --------------