Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 809




"Trước đó, cô ta có vài lần ở bên cạnh Bùi Nhiễm Nhiễm, ngay cả lúc sinh con, cô ta cũng có cơ hội, anh nghĩ cô ta yêu anh lắm à? Cô ta vốn dĩ không yêu anh, tất cả đều do anh tự mình đa tình!"

Mẫn Lệ nghe thấy An Quân Huyền nói như thế, hai tay chầm chậm thu hồi lại, mặc kệ Cố Linh có yêu hay không, con của anh Hạo không thể mất được.

Anh cũng không muốn Cố Linh đến nơi đây, để còn có cơ hội được ra đi.

Anh ta sẽ bắt cô ta sẽ ở lại nơi này!

Bỗng nhiên đầu của Bùi Nhiễm Nhiễm tê tái, hóa ra lại có nhiều lần nguy hiểm xảy ra cạnh cô, nhưng cuối cùng Cố Linh cũng không bắt con cô đi.

"Mẫn Lệ, đừng tin lời anh ta, anh ta chỉ là đang kích thích anh thôi, nếu như Cố Linh thật sự có ý muốn hại bé con, thì như những lời An Quân Huyền nói, sau khi con ra đời thì đã không thấy con rồi, có rất nhiều cơ hội ra tay, nhất định là vẫn còn hoài niệm anh." Cô ta cảm thấy Cố Linh chắc chắn là có yêu thích Mẫn Lệ!

Nếu như không yêu thích, thì con của cô không thể nào ở bên cạnh cô lâu như vậy.

"Đúng, chị dâu nói có lý." Mẫn Lệ bỗng chốc hiểu thông, ánh mắt lạnh lùng nhìn An Quân Huyền, "nếu như anh đã có tín hiệu điện thoại, có chuyện anh không biết, anh đi xem xem, bây giờ An Thị vẫn còn đang phát triển tốt mà!"

Lúc anh ta tỉnh dậy trong xe, đã liên hệ cho Thích Thịnh Thiên, sự việc xảy ra trong ba ngày, anh ta đều biết cả!

Tự nhiên cũng biết Cố Linh mượn danh là chủ tịch phu nhân nói anh ta ở nhà dưỡng bệnh, ngụy trang là anh ta làm một số quyết định.

Lúc trước cùng nhau đến công ty với anh ta rất hạnh phúc, nhưng tất cả cũng chỉ muốn tìm cách làm Cảnh Thị sụp đổ.

Anh ta không biết, nhưng không có nghĩa anh Hạo cũng không biết.

Anh Hạo vẫn luôn đề phòng An Quân Huyền, biết được anh ta sắp có biến động gì gần đây, vẫn cố ý thuận theo anh ta nhảy vào nơi đây.

An Quân Huyền nhận lấy điện thoại được truyền qua từ anh ta, nhìn thấy tin tức bên trong, sắc mặt tái bệt.

Làm sao lại như vậy?

Chả phải Thích Thịnh Thiên đã đánh cấp hạng mục của Cảnh Thị về Thích Thị, và đã bị Cảnh Thần Hạo đuổi đi rồi sao?

Vả lại anh ta đã cố ý điều tra theo dõi, biết được gia đình Thích Thịnh Thiên đã đi du lịch rồi!

Làm sao bây giờ có thể đóng giữ tại Cảnh Thị được?

Thậm chí......Đường Sóc cũng đã tỉnh dậy rồi!

Cái người Đường Tư Điềm đó thành công thì ít thất bại thì nhiều, quả nhiên chỉ là một thiên kim tiểu thư không biết nghề ngỗng gì cả, kêu cô ta làm có chút chuyện cũng làm không xong!

Vả lại còn có một chuyện vui hơn được nói bên tai cô, Cảnh Thần Hạo giọng nhỏ nhẹ nói một câu, "Đường Sóc tỉnh dậy rồi."

"Có thật không? Khi nào thế?" cô ta kích động lây động cánh tay anh, "nếu như tỉnh sớm tí thì tốt hơn, có thể gặp được Đường bá phụ rồi."

"Là tỉnh dậy vào ngày thứ hai sau khi hạ táng bá phụ." Cảnh Thần Hạo nhìn vào bản mặt kích động của cô, "vợ, nếu như em tỏ ra vui mừng nữa, thì anh sẽ ghen đó!"

"Em và anh ta không có gì cả, vả lại anh ta là anh em của anh, em xem anh ta là bạn thôi, bộ anh ta tỉnh dậy anh không vui à? Thế mà có thể nhẫn nhịn, giấu lâu như thế!" bây giờ cô ta thật sự muốn xem Đường Sóc thế nào rồi.

Anh ta đã hôn mê một năm rồi.

"Chúng ta chủ yếu muốn xem Đường Tư Điềm phá nát công ty đến mức độ nào, quả nhiên không nát mà là quá nát." Anh ta sắc mặt không thay đổi nói.

"Em thắc mắc tại sao lúc trước anh không muốn giao quyền quản lý cho Đường Tư Điềm tí nào, nhưng bỗng nhiên lại giao cho cô ta! Anh......sao lại giấu giếm em! Vậy thì tối nay chúng ta nhất định cùng nhau ăn cơm, chúc mừng tí! Thế thì Ưng Thường Nguyệt đâu? Có phải họ cùng trở về rồi không?" bây giờ cô ta không còn tâm trạng đôi co với An Quân Huyền nữa rồi.

Bởi vì Đường Sóc đã tỉnh, thật vui quá.

"Chị dâu, trong khi chị vui vẻ thì để ý tâm trạng của tôi được không?" Mẫn Lệ hạ giọng thấp xuống, sao Cố Linh vẫn chưa đến nhỉ?

"Xin lỗi, một lát anh cũng sẽ vui mừng thôi, chả phải Cố Linh vừa nói sẽ về đây sao?" cô ta cười tựa người vào cánh tay của Cảnh Thần Hạo, "lát nữa hoàn mỹ rồi."

Cảnh Thần Hạo thản nhiên mở miệng, "Đường Sóc và Ưng Thường Nguyệt hình như không có gì cả."

"Bây giờ không có gì, không có nghĩa sau này cũng không có! Ưng Thường Nguyệt luôn ở bên cạnh anh đến lúc anh ta tỉnh dậy, anh ta nhất định sẽ rất cảm động?" cô ta đã có thể cảm nhận được câu chuyện tình yêu của họ rồi!

"Có thể có chút, bọn anh vẫn chưa nói đến vấn đề này." Thời gian họ nói chuyện với nhau rất ít, nên......có rất nhiều chuyện vẫn không biết.

"Tối nay sẽ biết thôi, vậy điện thoại hẹn họ tối nay đi ăn cơm đi." Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức lấy điện thoại ra gọi.

"Chị dâu, chị không lo lắng cho bé con của chị sao?" Mẫn Lệ lần nữa nhắc nhở cô ta, không phải là con quan trọng nhất sao?

"Bé con đang ở bên Lâm Tri Hiểu, tại sao tôi lại lo lắng chứ?" Bùi Nhiễm Nhiễm đã gọi được cho Đường Sóc, Cảnh Thần Hạo ở trước mặt thầm lặng nhìn cô.

"Đường Sóc? Là tôi, sức khỏe anh sao rồi?" cô ta có chút kích động, câu hỏi của cô thật vô bổ.

Anh ta đã tỉnh dậy rồi, đương nhiên là không sao rồi!

"Tôi vẫn ổn, tối nay cùng nhau đi ăn cơm." Giọng nói thân quen truyền phát từ trong điện thoại thật ấm áp.

"Được! Anh chọn địa điểm, chúng tôi nhất định sẽ đến! Nhưng mà......Mẫn Lệ thì không chắc." Cô ta nhìn Mẫn Lệ một cái, "hôm nay anh ta bận."

"Ừm, có việc bận thì cần phải giải quyết, tối gặp." Đường Sóc tắt máy.

"Đúng rồi! Tối nay chúng ta dẫn bé cưng đi không? Nếu như không phải Đường Sóc phụ giúp cứu mạng, nói không chừng bé con đã mất rồi!" cô ta cầm lấy điện thoại, ánh mắt xinh đẹp nhìn Cảnh Thần Hạo.

"Ừm." Anh em của anh mà đương nhiên phải cho gặp mặt con anh rồi.

"Không phải, sao tôi nghe vẫn không hiểu! Thích Thịnh Thiên vẫn chưa nói rõ với tôi!" bỗng nhiên Mẫn Lệ nghiên đầu qua nhìn An Quân Huyền, hai vợ chồng anh Hạo đang nói chuyện thắm thiết, anh ta không nên tham gia!

"Anh có biết không?" Mẫn Lệ hỏi.

An Quân Huyền làm sao biết được, nếu như anh ta biết bé cưng không phải Cố Linh cố tình bế đi, anh ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua người của Cảnh gia.

Anh ta so với Cảnh Thần Hạo thì tâm cơ không bằng.

"Thực ra An Quân Huyền, anh biết rõ có thể không cần phải như vậy mà." Bùi Nhiễm từ tâm trạng vui vẻ hoàn hồn lại, "anh sự nghiệp thành công, lại còn có người con gái yêu anh, và người con gái anh yêu, bởi vì chuyện năm xưa đã làm mờ đôi mắt của anh rồi, thật sự không đáng."

"Lúc trước tôi cũng nghĩ có thù phải báo, nhưng mà......sự việc năm xưa đều không hoàn toàn là trách nhiệm của ba mẹ, chẳng lẽ trong lòng anh, việc năm xưa so với cuộc sống của anh hiện tại quan trọng hơn sao?" cô ta nhìn sang Cố Phi Trì, "Cố thúc thúc, có chuyện này......mẹ vẫn chưa nói với chú, nhưng trong lòng chú đã rất rõ, bao nhiêu năm nay mẹ vẫn luôn ở bên chú, có thể cũng chỉ vì muốn báo thù giống chú mà thôi, mẹ thật sự đã làm sai, nhưng mẹ đã bỏ được thù hận, chú có thể không? So với sự chia ly của hai người, cháu hy vọng hai người có thể sống bên nhau thật tốt, giống như cháu đã nhìn thấy hai người ở bên nhau lúc đầu vậy."

Cô ta nói nhiều như thế, cũng bởi vì cô ta không muốn chuyện năm xưa ảnh hưởng đến gia đình của cô, và hy vọng mọi người đều có thể hạnh phúc.

Bất kể là An Quân Huyền hay Cố Phi Trì