“Tại sao? Bọn họ là cùng 1 giuộc, Anh Hạo, anh không giống họ, anh đã bị nhốt ở đây mấy ngày rồi, một chút tức giận cũng không có? Không lẽ anh bỏ cuộc rồi sao? Xem như không phải vì chính mình mà vì bảo bảo đi được không?” Không tìm được Cố Linh sao tìm được bảo bảo, Mẫn Lệ rối lắm rồi.
Bởi vì không có tín hiệu, nên họ cũng không thể liên lạc với Cố Linh
“Kệ đi! Chắc họ đã có kế hoạch trước rồi, Cố Linh lại là con nuôi của ông ta, chắc chắn ông ta biết Cố Linh đang ở đâu, Anh Hạo, anh đừng cản em!” Mẫn Lệ vượt qua Cảnh Thần Hạo, tiến thẳng vào bên trong.
Cảnh Thần Hạo thấy vậy liền kéo Dương Dương lên xe, “Mọi người lên xe trước đi, anh ở lại một chút.”
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh bằng ánh mắt kiên định: “Bây giờ họ khó khăn lắm mới được rời đi, em cũng muốn ở lại.”
“Được!” Cảnh Thần Hạo nhìn cô, bỗng tiến lại gần nói khẽ một câu vào tai cô.
Cô trợn to hai mắt, mặt đầy kinh hỉ: “Thật sao?”
Anh gật gật đầu.
“Em biết ngay mà.” Cô kéo tay Noãn Noãn, “Noãn Noãn, Dương Dương, hai con theo ông bà nội về trước đi.”
“Mami, Daddy, hai người cũng phải cẩn thận.” Họ không yêm tâm mà dặn dò.
“Ưm.”
Mẫn Lệ tiến vào trong, trực tiếp hỏi thẳng hai người đang ngồi trên ghế: “Cố Linh đâu?”
“Tiểu Linh?” Cố Phi Trì nhìn anh: “Đi rồi.”
“Tôi biết, nhưng cô ấy đi đâu?” Mẫn Lệ lớn tiếng hỏi.
An Quân Huyền uể oải ngã người trên ghế sopha, “Mẫn tổng, anh kích động như vậy làm gì? Không lẽ anh yêu cô ấy thật rồi? Cô ấy nhanh như vậy đã bán công ty của anh, anh một chút cũng không tức giận sao?”
“Công ty là công ty, cô ấy là cô ấy, tôi vẫn là muốn tìm cô ấy.” Mẫn Lệ đã có chuẩn bị trước khi đến, bỗng anh quay qua, chĩa súng vào mặt và nói với Cố Phi Trì: “Cô ấy gọi ông là ba nuôi, tôi với cô ấy là vợ chồng, theo lý tôi cũng nên gọi ông một tiếng ba nuôi, nhưng bây giờ cô ấy ở đâu tôi cũng không rõ. Tốt nhất là ông nên kêu cô ấy ra đây gặp tôi ngay, nếu không tôi sẽ cho đầu ông nở hoa.”
“Mẫn tổng, anh ngang ngược như vậy làm gì, cô ấy đã đi rồi, đi nước ngoài, ít nhất anh cũng phải trong bộ dạng nhẫn nhịn này thêm vài tiếng nữa mới được đó.” An Quân Huyền liếc mắt nhìn bảo an của trang viên ai cũng cầm súng, đang từ từ tiến vào, nhắm thẳng tới Mẫn Lệ.
Trong lòng Mẫn Lệ bỗng có chút thắt lại, thì ra đây là lý do Anh Hạo luôn ngăn cản anh, bây giờ anh có mọc cánh cũng khó thoát.
“Tắt máy chặn tín hiệu đi.” An Quân Huyền phân phó.
Anh cũng muốn hiểu rõ tình hình bên ngoài.
Rất nhanh đã có người đến bên cạnh anh thông báo: “Đã tắt, nhưng vẫn không có tín hiệu gì.”
“Xảy ra chuyện gì.” An Quân Huyền có chút khẩn trương, đưa mắt nhìn Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm, anh thật hối hận, biết vậy anh cho một mồi lửa đốt sạch trang viên này, trả thù cho mẹ anh.
Nhưng anh lại muốn họ từ từ nếm trải cảm giác mất mát, Cảnh tổng cao cao tại thượng trước đây, bây giờ cái gì cũng không còn.
“Tôi chặn rồi.” Cảnh Thần Hạo nhìn những người đang chĩa súng vào Mẫn Lệ, không hề lo sợ mà còn rất bình tĩnh: “Còn đứng đó làm gì, còn không hạ xuống hết cho tôi?”
Cảnh Thần Hạo vừa nói, những người cầm súng chĩa vào Mẫn Lệ liền hạ tay xuống, đứng nghiêm thẳng tắp.
Tình huống gì đây?
Vẫn là Anh Hạo có cách!
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Mẫn Lệ cúi đầu nhìn hai người họ: “Nói nhanh, Cố Linh đâu?”
“Không có tín hiệu sao tôi gọi cho cô ấy được?” An Quân Huyền nói một cách bình tĩnh.
Anh biết Cảnh Thần Hạo không phải người dễ đối phó, nhưng không ngờ anh ta lại phát hiện ra thân phận của Cố Linh nhanh như vậy, sớm đã đổi hết bảo vệ trong trang viên thành người của anh ta.
“Số điện thoại của cô ấy là giả.” Anh đã gọi qua rồi.
Cố Linh đã quyết tâm rời đi!
“Số anh gọi là giả, chắc gì số tôi gọi là giả?” An Quân Huyền nhìn Cảnh Thần Hạo: “Vậy còn phải xem Cảnh tổng còn muốn tìm lại con của mình không, có muốn tìm được Cố Linh hay không.”
“Tắt.” Cảnh Thần Hạo lập tức ra lệnh.
Rất nhanh đã có tín hiệu, An Quân Huyền liền gọi điện thoại.
Anh không lo lắng, chỉ còn cần Cố Linh, họ sẽ thoát được!
“Alo! Mấy người thất bại rồi.” Tiếng của Cố Linh vang lên, “Tôi biết bây giờ mấy người đang cần sự giúp đỡ của tôi, nhưng mà……”
An Quân Huyền nghe tiếng cô: “Nhưng cái gì?”
“Rất xin lỗi, tôi đã làm những gì cần làm rồi.”
An Quân Huyền định nói tiếp, nhưng điện thoại đã bị Mẫn Lệ giật mất.
“Cố Linh, em đang ở đâu? Sao em lại gạt bọn anh?” Anh không tin Cố Linh không có tình cảm với anh.
Trong nội tâm cô nhất định có tình cảm với anh!
“Cố Linh, Mẫn Lệ đang cầm súng uy hiếp ba nuôi của cô, nếu cô không xuất hiện, có thể sẽ không thể gặp lại ba nuôi của cô nữa.” An Quân Huyền nói lớn.
Cố Linh ở đầu dây bên kia nghe rất rõ ràng. “Mẫn tiểu thụ, anh không được động vào ba nuôi của em, nếu không con của Anh Hạo sẽ có chuyện.”
“Bà xã, em không được làm vậy, anh đã ném súng đi rồi, em không được động vào con của Anh Hạo, em về đi, có gì chúng ta từ từ nói chuyện với nhau được không?” Bây giờ anh mới biết anh yêu cô nhiều hơn anh nghĩ rất nhiều.
Không thể không có cô!
“Đợi em…….”
Sau hai chữ đó chỉ còn tiếng tút tút tút, Mẫn Lệ cố gọi lại nhưng đã không gọi được nữa.
“Mẫn tổng, tình yêu là mù quáng, một bên là vợ, một bên là anh em, xem ra khó chọn quá nhỉ?” An Quân Huyền châm chọc.
“Tại sao tôi phải chọn? Bên nào tôi cũng cần. An Quân Huyền, anh nghĩ kế hoạch của mình hoàn hảo lắm sao? Nhưng anh đâu có biết được tình cảm anh em chơi từ nhỏ đến lớn của 4 anh em chúng tôi gắn bó đến mức nào?”
Đúng là anh không hiểu.
Nhưng trước đó đúng là Cảnh Thần Hạo và Đường Sóc cả năm không gặp nhau, một câu cũng không nói với nhau.
Nếu không phải Diệp Mộ Yên động thai phải sinh non, anh đã cho rằng hai người họ sẽ không bao giờ làm lành được.
“Tôi có gì phải lo, lát nữa Cố Linh tới, trong tay có đứa bé, tôi xem mấy người dám làm gì hai người bọn tôi. Dù gì bọn tôi cũng đã nhân từ với cô ấy đến vậy rồi.” Anh không hề lo lắng.
“Nhân từ? Nhân từ mà dùng trăm phương ngàn kế đưa cô ấy đến bên tôi, mấy người có biết cô ấy vì sảy thai mà từ nay về sau không thể có con nữa không? Nếu sau này cô ấy gặp được người mình yêu, vĩnh viễn cũng không thể sinh con cho người mình yêu nữa, cô ấy sẽ đau khổ như thế nào? Mấy người chỉ nghĩ tới mấy người thôi, vậy mà gọi là nhân từ sao?” Mẫn Lệ cúi đầu nhìn hai người họ, trong mắt đầy tức giận.
Cảnh Thần Hạo đứng kế bên Bùi Nhiễm Nhiễm, lấy hai tay che tai cô lại: “Cậu ấy đang nói nhảm, đừng nghe.”
“Không thể mang thai?” Cố Phi Trì ngạc nhiên, hỏi lại: “Tiểu Linh sao có thể……”
“Ba nuôi? Ông nhận đứa con nuôi này cũng vì mục đính riêng của mình thôi, chẳng qua ông từ sớm đã phải chia ly với vợ con nên mới kiếm đại một đứa con gái về nuôi để gửi gắm cái gọi là nhân từ của ông, ông có bao giờ thật sự nghĩ tới cảm nhận của cô ấy chưa?” Mẫn Lệ càng nói càng tức giận.
“Đó là chuyện nhà tôi, không cần anh xía vào.” An Quân Huyền chặn lại, đứng dậy đối đáp với Mẫn Lệ: “Cứ xem như anh là thật lòng thích Cố Linh, muốn ở bên cô ấy, nhưng cô ấy đã làm nhiều chuyện như vậy, không lẽ anh không để ý sao? Anh có biết cô ấy đã làm những chuyện này bao nhiêu lần rồi không?”
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------