Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 774




Nếu như vì con mà sống với một người mình không yêu, thì những ngày tháng sau này sẽ rất khổ sở.

Anh ta không thể chấp nhận điều đó!

"Đồ em đang mặc vừa cởi được một nửa, anh có thể thả lỏng tí được không?" bây giờ chiếc đầm tuột đến eo cô, không hay chút nào!

Thật sự không hay chút nào!

Mẫn Lệ nhìn thấy phần lưng mỹ miều của cô, hít một hơi thật sâu, "đến cả phần lưng của vợ còn đẹp đến vậy này!"

"Vậy thì sao? Đến cả cái lưng mà anh cũng không buông tha à?"

"Đúng! Không buông tha, còn muốn hôn nữa cơ!" anh ta nói xong bèn nhào qua.

Cố Linh nhanh nhẹn quay người thoát ly, Mẫn Lệ nhào vào không trung, ánh mắt vẫn nóng bỏng nhìn cô ta.

"Người phụ nữ đó anh muốn xử lý như thế nào?" cô ta đi vào nhà tắm.

"Người phụ nữ ấy không có tí quan hệ gì với anh cả, nếu nói duyên phận, thì duyên phận của anh là em!" ông trời khiến anh gặp em ngay thời điểm đó, thì sẽ không còn chuyện của Tống Phiến Phiến nữa!

"Câu nói này nghe hay nhỉ!" cô ta cởi hết quần áo đi vào nhà tắm, "em đi tắm trước, anh tốt nhất nên giữ ý tứ!"

"Được thôi, anh không vào trong, cũng không nhìn trộm, nhưng mà em chắc chắn không cần anh giúp à?" Mẫn Lệ đứng trước cửa phòng, nhìn thân thể trần chuồng của cô, huyết mạch phun trào.

"Không cần!" cô ta có thể tự tắm được mà!

Cửa phòng tắm đang đóng, anh ta có thể đợi!

Chiêm ngưỡng thân thể cô xong, thì hãy xem anh ta làm sao thu phục cô!

Nhất định sẽ thu phục cô một cách tốt nhất!

Hôm sau, Cố Linh và Mẫn Lệ xuống dưới nhà ăn sáng, vào đến phòng ăn cảm thấy rất kinh ngạc khi thấy Tống Phiến Phiến đang ngồi trong đấy.

"Sao cô lại ở đây?" Mẫn Lệ ôm Cố Linh đi qua, giọng điệu không được vui.

"Hôm qua em đâu có đi đâu!" Tống Phiến Phiến cười nhẹ nhàng nhìn họ, "bác gái kêu em ở lại bồi dưỡng tình cảm với hai người, không phải, mà là bồi dưỡng tình cảm với anh mà thôi!"

Ánh mắt cô nhìn vào Mẫn Lệ.

"Cô có nhầm lẫn không? Tôi nói là không cần, mời cô lập tức rời khỏi nhà tôi!" Mẫn Lệ chỉ tay về phía cửa lớn, "đừng ép tôi đuổi cô!"

"Thì ngay bây giờ chả phải anh đang đuổi em đấy sao? Em bị anh đuổi thì không sao, anh đuổi em ra sẽ có người khác đến, chi bằng để em ở lại đây!" Tống Phiên Phiên khẽ cười và tiếp tục ăn sáng, như không bị ảnh hưởng gì cả.

"Có đi không?" Mẫn Lệ sắc mặt phẫn nộ.

"Em sợ quá à!" Tống Phiên Phiên thấy anh cáu gắt, cười sặc sụa, "vậy em đi đây, nhưng anh đừng gọi em quay lại nhé, cẩn thận sẽ có một ngày anh cần sự giúp đỡ của em đấy!"

Tống Phiên Phiên cầm miếng bánh sandwich trước mặt, vừa cười vừa đứng dậy, "em đi đây!"

"Cô đi đi! Càng nhanh càng tốt!" Mẫn Lệ bây giờ không muốn nhìn thấy cô phút giây nào cả!

Tống Phiên Phiên đã thật sự đi về và cầm theo cái túi xách của mình.

Mẫn Lệ và Cố Linh ngồi xuống không lâu, bèn nghe thấy tiếng động cơ xe hơi.

"Cô ta đã thật sự đi rồi à?" Cố Linh cầm ly sữa tươi lên, cười hỏi một câu.

"Không đi thì chúng ta cùng nhau đuổi cô ta đi." Anh ta thật sự không muốn nhìn thấy người phụ nữ đó ở đây chút nào.

Còn mang thai hộ nữa à?

Đây cũng là điều sai lầm của anh ta, anh ta không nên ở trước mặt mẹ mình nói câu đó.

"Em sẽ không làm ác nhân!"

"Phải không? Tối qua anh thấy em nói không sai, rõ ràng là nói không quan tâm, nhưng câu nói sau đó nghe sao có vẻ là rất quan tâm đến, nếu như không để ý thì sẽ không nói như vậy!" Mẫn Lệ nhìn cô cầm ly sữa tươi lên uống, miệng khẽ nhếch cười, "vợ, thật sự em đã thích anh rồi đúng không, em còn không thừa nhận à!"

"Mẫn Tiểu Thụ, có phải cho anh chút khởi sắc, thì anh bị nhầm lẫn rồi không?" cô ta đặt ly xuống, "mấy ngày nay anh không đến công ty rồi, còn không nhanh ăn sáng rồi còn đi làm nữa chứ!"

"Vậy còn em?"

"Em ở nhà!"

"Em ở nhà anh không an tâm, hay là em tiếp tục theo anh về công ty đi!" anh ta lo lắng những lúc cô ở nhà một mình, mẹ sẽ đến nói chuyện không hay.

Ngộ nhỡ anh ta không có ở đây, Cố Linh mà nghe những lời của mẹ nói xong rồi bỏ đi, thì anh không biết khóc như thế nào.

"Được thôi!" cô ta vui vẻ đồng ý.

Trên xe của công ty, Mẫn Lệ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, "anh hoài nghi em có bệnh thần kinh phân liệt!"

Cố Linh lườm mắt nhìn anh ta, cô ta quả thật không nghĩ đến chuyện sau đó sẽ như thế nào, cho nên mới ngồi động không yên.

Nhưng bị nói là bệnh thần kinh phân liệt, còn lâu cô ta mới thừa nhận.

"Thật đấy, em đối xử với anh có khi tốt có khi không, có lúc thì đối xử rất tốt, có lúc thì như muốn giết anh không bằng! rốt cuộc là em đang suy nghĩ gì thế?" anh ta thành thật nghiêm túc hỏi.

"Thì em bị thần kinh phân liệt mà! Làm sao biết mình đang nghĩ gì, anh đừng để ý đến em suy nghĩ gì, cứ an tâm hưởng thụ tất cả cảm xúc biến hóa của em không được sao? Như thế mới là một người đàn ông ấm áp!" cô ta cười nói.

"Ok!" anh ta cũng vui vẻ đồng ý.

Ngày hôm đó, Cố Linh đành ngoan ngoan an phận ở lại trong công ty.

Ánh mắt của cô thư ký vừa mới bước vào cũng sững sờ khi chứng kiến anh trở thành nô lệ của vợ, không nỡ rời xa vợ phút giây nào cả, đến đi làm cũng phải dẫn theo.

Bọn họ thật sự hoài nghi, không biết họ đi toilet có nắm tay cùng vào trong không nhỉ.

Nhưng mà, khi về đến nhà thì lại giống y chang tình trạng tối qua.

Mẫn Mẫu nhìn thấy bọn họ, sắc mặt không được vui!

"Hai đứa sao thế? Sự việc sao rồi! mẹ chỉ muốn có cháu bồng thôi, đâu phải cản trở các con làm chuyện gì! Chỉ cần hai đứa đồng ý, cho dù đến ngày Phiến Phiến sinh nở, thì hai đứa cũng đừng lo!" Mẫn mẫu nhìn hai người họ nghiêm túc tức giận.

Tống Phiến Phiến ngồi bên cạnh vô tư cười sặc sụa.

"Nếu như không cần chúng con quản, thì vậy chuyện sinh để cũng không cần chúng con phải bận tâm!" Mẫn Lệ nói xong cúi đầu nhìn Cố Linh bên cạnh mình, "Em về phòng trước đi."

"Không cần!" Cố Linh buông tay Mẫn Lệ ra, ung dung đi đến cạnh Tống Phiến Phiến ngồi xuống.

Cô ta bưng ly nước ép trái cây lên, sờ nhẹ nhàng vào mép ly, ánh mắt nhợt nhạt nhìn vào Tống Phiến Phiến, "Tống tiểu thư thân mến, cô rất thích anh Lệ đúng không?"

"Tôi với anh ta không quen biết, nên không thể thích nhau được, nhưng mà Mẫn tiên sinh có khí chất lại điển trai như vậy, nếu như tìm hiểu lâu tí, có thể sẽ thích nhau thôi." Tống Phiến Phiến dịu dàng cười nhẹ.

"Nên cô không phải chỉ muốn một đứa con, cũng không phải đơn thuần muốn làm bà mẹ mang thai hộ, mà là cô muốn được tiếp xúc tìm hiểu lâu dài với anh ta, muốn đá tôi ra, chân chính làm một bà vợ danh chính ngôn thuận đúng không?"

"Cô có ý gì?" Tống Phiến Phiến lập tức hỏi.

"Chúng tôi không cần mang thai hộ, anh ta cần một người vợ, chứ không phải cần một công cụ sinh nở cho anh ta!" cô ta quay sang nhìn Mẫn Lệ, "một vấn đề đơn giản thôi, đừng khiến nó quá phức tạp, đây là chuyện cả đời của anh ta, hãy để anh ấy lựa chọn! nếu như anh ấy cần một người mang thai hộ, thì tôi đồng ý ly hôn."

Mẫn mẫu nhìn Cố Linh, không biết cô ta nói thật hay là giả!

Ánh mắt quay sang nhìn Mẫn Lệ đang đứng bên đó, "con trai!"

Mẫn Lệ nhìn vẻ mặt vô tư của Cố Linh, anh ta thật sự không hiểu cô ta nghĩ gì, có thật là không có chút để ý đến anh ta sao?

Hay là nói đi nói lại cũng vì giao hẹn ban đầu của hai người nên mới kết hôn với anh!