Hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Vợ, em ngủ nhanh thức dậy vậy?"
"Mẫn Tiểu Thụ, anh động não tí được không? Em vẫn chưa ngủ mà!" cô ta lớn tiếng nói một câu
Nếu không nói lớn tiếng thì cô không thể áp đảo lại khí thế và giọng nói phóng thanh của anh.
"Được thôi! Tên, xưng hô, lần sau nhớ thay đổi dùm anh." Anh ta hạ giọng thấp xuống nhắc nhở.
Thật sự không thích cái tên gọi Mẫn Tiểu Thụ này tí nào.
"Em thích, em thích như vậy đấy!" cô ta nghiên đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta khi phản đối tên gọi ấy, trong lòng bỗng nhiên trổi dậy một sự hứng thú ác ý.
"Mẫn Tiểu Thụ! Mẫn Tiểu Thụ! Mẫn Tiểu Thụ......"
Cô ta cứ liên tục gọi cái tên ấy một cách vô tư vui vẻ.
Mẫn Lệ vẫn luôn lẳng lặng nghe, cho đến cái lần gọi cuối cùng ấy, anh mới không cam tâm mà phản ứng lại.
"Anh đã nghe được vợ gọi tên yêu thương của anh rồi, nên sau này em có thể đừng gọi vậy nữa được không?"
Bất kể cô ta vừa mới gọi khá nhiều lần.
"Không được, đó là cái miệng của em, em muốn gọi sao thì gọi!" cô ta cười híp mắt, tựa vào lòng của anh ta.
Hành động này của cô ta, khiến cho cơn giận của anh được dập tắt.
Anh ta hạnh phúc khẽ nhếch miệng ôm lấy cô ta đắm chìm vào giấc ngủ.
Lúc Cố Linh tỉnh dậy, cảm thấy chiếc xe của mình đang di động.
Cô ta vội vàng đẩy người đàn ông bên cạnh mình dậy, "xe đang di chuyển!"
"Ừm, anh để cho họ lái xe, vòng trở về." Mẫn Lệ ôm lấy cô ta định tiếp tục ngủ.
"Đừng ngủ nữa, vạn nhất có người xấu thì sao? Lúc em còn ở bên nước ngoài, có một lần nằm ngủ phía sau xe, đã bị người khác lái xe đi mất, bởi vì em đã đắp cái chăn trùng màu với thảm lông của ghế sau, người đó không biết đằng sau có người, khiến em sợ chết đi được!" Cố Linh lập tức đứng dậy, "Mẫn Tiểu Thụ, nếu như em bị bán đi, thì anh sẽ làm sao?"
"Không thể nào, không thể bị bán được." Mẫn Lệ kéo cô ta nằm xuống giường lần nữa, "là người của anh, em đừng lo, bây giờ anh rất muốn biết lúc đó em xử lý như thế nào? Cuối cùng ra sao?"
"Cuối cùng em xuất một chiêu khống chế hắn ta! Chỉ là trộm xe thôi mà, đâu có bản lĩnh gì." Cô ta vô tư nói, bỗng nhiên vẫy tay.
Vốn dĩ cô ta định vén tóc lên, nhưng vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay, lúc chiều đã đeo chiếc nhẫn vào rồi, cô quên mất.
"Chiếc nhẫn rất đẹp." cô ta bỗng nhiên nói.
"Anh cũng cảm thấy vậy, nên một chiếc nhẫn đẹp như vậy nhất định phải được đeo vào ngón tay xinh đẹp của em." Mẫn Lệ bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của cô ta, "vợ, em ngủ dậy rồi à?"
"Ngủ dậy rồi!"
"Tối nay đi cùng với anh không?"
"Đi đâu?" cô ta tò mò hỏi
"Tối nay có buổi dạ tiệc, cùng tham gia với anh nhé." Lúc trước anh ta đều dẫn theo bí thư của mình cùng tham gia dạ tiệc, hoặc là tự đi một mình.
Nhưng mà tối nay, anh ta muốn dẫn cô ta đi.
Đây là vợ của anh ta, cũng nên dẫn theo chứ.
"Được thôi! Em có thể đi không?" cô ta sao cũng được.
Bây giờ cô ta rất muốn đi!
"Đương nhiên là được." anh ta nói được là được.
Hai người về lại thành thị, lập tức đi sửa soạn.
Cô ta đã lâu không có trang điểm một cách chỉnh chu rồi, nhìn vào gương mình đang mặc trên người cái đầm màu đỏ, mang đôi giày cao gót màu đen trong rất tinh tú.
Mẫn Lệ mặc trên người bộ trang phục Tây Âu màu đen bước đến, đứng phía sau lưng nhìn cô, cảm thấy rấy mỹ miều không chê vào đâu được.
Anh ta chầm chậm đi qua, ôm lấy cái eo nhỏ của cô, hai người đứng hàng ngang, "đen đỏ rất hợp."
"Vậy sao?"
"Đúng vậy!" anh ta kiên định nói, "vợ, chúng ta đi nào!"
Cô ta gật đầu.
Đến nơi tổ chức dạ tiệc, cô ta choàng lấy tay Mẫn Lệ cùng xuất hiện, tối nay dường như là buổi tiệc rượu sinh nhật của một lãnh đạo nào đó trong A thành này, cụ thể là cô không quen biết.
"Mẫn tổng, đây là phu nhân của anh? Trông thật xinh đẹp! Mẫn tổng thật có phúc khí!" có người lập tức đến trước mặt bắt chuyện.
"Đúng vậy!" anh ta thoải mái thừa nhận.
Anh ta xác thật là rất hạnh phúc.
Cố Linh cười nhẹ nhàng chào họ, có rất nhiều người ở buổi tiệc rượu luôn chăm chú nhìn họ, cũng có không ít người đến bắt chuyện với họ.
"Mẫn tổng, đã lâu không gặp rồi, kết hôn mà không báo tiếng nào, định chừng nào mới đãi tiệc rượu đây?"
"Rất nhanh thôi." Mẫn Lệ cười nhẹ trả lời, cầm ly lên cụng.
"Vậy tốt quá rồi, lúc đó hy vọng Mẫn tổng sẽ phát thiệp mời, để được chiêm ngưỡng!"
"Được." anh ta vui vẻ trả lời.
Từ lúc bước vào đến chỗ vị trí ngồi, hai người đã đi mất hai mươi phút, do là có rất nhiều người xung quanh lần lượt đến chào hỏi, người vây xem rất đông.
Trước mặt cô được đặt những ly nước ép nguyên chất và bánh trái thật tinh tế, Mẫn Lệ ở đối diện luôn nhìn chằm vào cô.
"Anh không ăn sao? Nhìn em no rồi à?" cô ta cười hỏi.
Từ khi ngồi xuống đến giờ luôn nhìn chằm vào cô, dường như sợ cô ta sẽ biến mất không bằng.
"Có thể, bởi vì sắc đẹp của vợ anh như bữa ăn thịnh soạn." anh ta cười nói, bên cạnh lại có người đến thăm.
Mẫn Lệ quay sang nhìn người vừa đến, "không rảnh! Đang bận với vợ rồi!"
Vừa muốn đến chào hỏi, thì người vừa bước đến gần nhìn Cố Linh, đã thầm hiểu lẳng lạng bỏ đi.
"Anh như thế có phải là muốn đem tất cả sự việc điều đổ lên đầu em đúng không? Có phải sau này công ty xảy ra sự cố gì đều lỗi tại em đúng không?" Cố Linh cười nhợt nhạt nhìn anh, miệng không ngừng ăn món bánh tinh tế.
"Không phải, đương nhiên không phải, chỉ là lúc nãy anh rất muốn kề bên em nên mới nói vậy!" anh ta không ngờ câu nói của anh ta đã khiến cô phản ứng mạnh như vậy.
"Được thôi! Tạm thời tin tưởng anh vậy! nhưng mà! Em sẽ ngồi ở đây, và không đi đâu nữa, trường hợp như vậy có rất nhiều người muốn tìm anh, anh cứ ngồi ở đây với em cũng không phải là cách hay, anh cùng họ uống rượu tán gẫu đi! Mặc kệ em, em không sao!" cô ta đặt dao nĩa xuống, bưng ly nước trái cây, gương mặt nhỏ đầy vẻ thành thật nhìn anh ta.
"Vợ, em thật hiểu anh?" anh ta lần đầu tiên đi với cô ta trong trường hợp như thế này, đương nhiên là phải luôn bên cạnh cô rồi.
"Đi đi! Em không sao." Cô ta thật sự không có gì, "thương trường như chiến trường! lên!"
"Không khoa trương như thế đâu." Anh chỉ thật sự muốn bên cạnh cô, không muốn đi đâu cả.
Nhưng nơi đây thật sự đang có đối tác, vả lại cỏn rất nhiều.
Anh ta không muốn vì công việc mà ảnh hưởng đến cô.
"Đi đi! Đi đi! Em ngồi ở đây, anh đi đâu cũng có thể thấy em mà!" cô ta cười đặt cái ly xuống, ánh mắt nhẹ nhàng.
Rất hiếm thấy được ánh mắt đầm ấm của cô ta nhìn mình, anh ta có vẻ không quen, anh nhất định sẽ bị cô ta dày vò đến điên mất.
Cố Linh nhìn anh ta vẫn còn ngồi tại chỗ, "anh không đi sao?"
"Không đi." Những chuyện khác tạm thời để sang một bên.
Cố Linh cúi đầu tiếp tục hưởng thụ món ăn của cô, "nếu như anh không đi, vậy anh dẫn em đến đây làm gì, chỉ là muốn người ta biết em là vợ anh thôi sao?"
Từ biểu hiện lúc nãy của anh ta có thể thấy được, chính xác là như vậy.
"Có thể cho là vậy." Mẫn Lệ nhìn động tác của cô ta, "như vậy là em có thể lý giải được tâm ý của anh rồi phải không?"
Thấy được anh ta nói có lý như vậy, chẳng lẽ cô ta cần phải tìm hiểu lý giải anh ta nữa sao?
Cô ta thản nhiên cười, "em hiểu......mới lạ!"
"Em rất ít cảm thương." Mẫn Lệ hạ quyết tâm nói