“Tiểu Linh, con quả nhiên là một đứa trẻ hiểu chuyện, mẹ biết mà!” Mẫn mẫu nhìn cô, trong lòng cũng từ từ đau lòng
Nhưng mà có cách nào chứ, con bé sau này không thể sinh đẻ nữa!
Ngoại trừ có kỳ tích!
Kỳ tích không phải là sẽ xảy ra ở trên mỗi một người
“Con không hiểu chuyện, con chỉ là...yêu anh ấy, không thể để sinh mạng của anh ấy vì nguyên do của con, mà trở thành tàn tật, người khác có, con hy vọng anh ấy cũng có thể có” cô ngoảnh đầu sang dịu dàng nhìn Mẫn Lệ ở bên cạnh, “A Lệ, em biết anh yêu em, anh là vì muốn tốt cho em, bởi vì em nói không muốn có em bé, anh mới nói không muốn, nhưng thật sự không cần phải thay đổi vì em”
“Vợ ơi, nếu như chúng ta đã yêu thương nhau như vậy, thì không nên gây hại cho người khác, em bé không quan trọng, anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm em” Mẫn Lệ không nghĩ đến cô ấy đột nhiên sẽ nói những lời như vậy
Chỉ là bởi vì yêu anh?
Được thôi, anh biết lời nói này, có khả năng không phải là lời nói thật!
Nhưng mà có thể nghe được trong lòng của anh đã rất phấn khích rồi, có thể thật sự sau này cũng sẽ không có cơ hội nghe thấy nữa
“Mẫn Lệ, con đang nói lời gì vậy! Cô ấy đã đồng ý ly hôn rồi, con bắt buộc phải nghe lời mẹ, tương ái thì sao nào? Hai người các con tính yêu đến chết đi sống lại sao, hai đứa ở bên nhau có thể có con sao?” Mẫn mẫu nhìn hai người bọn họ, ngọn lửa trong tim càng thêm bùng cháy không ngừng ra ngoài
“Mẹ, con đã nói rồi, con cái không quan trọng, con không quan tâm con cái!” anh có thể không muốn con, nhưng không thể không có cô ấy!
“Con không quan tâm, mẹ quan tâm, con một chút cũng không suy nghĩ cho cảm nhận của mẹ sao? Cảm nhận của bố con cũng không nghĩ đến? Con sao mà vo tâm như thế!” Mẫn mẫu tức giận đứng dậy, cúi đầu nhìn bọn họ, “Mẫn Lệ, con nói, con có quan tâm đến cảm nhận của chúng ta không!”
“Con quan tâm mọi người, nhưng con cũng quan tâm cô ấy, con thích cô ấy, không thể bởi vì cô ấy không thể sinh con mà không yêu, vậy thì trên thế gian này có bao nhiêu người đều có thể sinh con cái, vậy mà không có tình yêu, chỉ muốn một cái máy đẻ con ra mà thôi!” Mẫn Lệ ôm ra phía sau lưng của Cố Linh, tư thế bảo vệ
“Cái máy đẻ con? Nếu như có máy đẻ con, hai đứa ở bên nhau, mẹ cũng sẽ không phản đối!” Mẫn mẫu vẫn tức giận thở phì phò
Hai đứa này khiến bà tức chết thì mới cam chịu sao
“Mẹ, trên thế giới phẫu thuật nhiều như vậy, còn có thể thụ tinh nhân tạo, vẫn có thể mang thai hộ, muốn có em bé rất đơn giản, chuyện em bé cơ bản không phải là chuyện lớn!” Mẫn Lệ nghiêm túc nói
Mẫn mẫu sững người, “được, mẹ có thể không quản các con, nhưng mà các con năm sau nhất định phải để mẹ bồng cháu, nếu không thì, hai đứa ly hôn!”
“Được!” Mẫn Lệ lập tức đồng ý, “mẹ, mẹ cũng mệt rồi, quay về nghỉ ngơi trước đi”
“Con bây giờ có vợ quên mẹ, mẹ mới ở đây bao lâu, con đã muốn đuổi mẹ rồi? Sợ mẹ bắt nạt con bé?” Mẫn mẫu nhìn sang Cố Linh ngồi bên cạnh
Bây giờ nhìn thì đúng thật giống với cái lên, cố cố đáng thương
Chính người phụ nữ như thế này mới có thể đoạt được sự yêu thương vô tận trong lòng của người đàn ông
“Con không có ý đó, con là thấy mẹ vừa nãy cảm xúc có chút kích động rồi” Mẫn Lệ thả Cố Linh ra đứng dậy, đi đến bên cạnh Mẫn mẫu, dẫn bà cũng đi ra ngoài
Bây giờ mẹ đang sôi máu, cần phải nịnh nọt chút
Mẫn Lệ nhìn Mẫn mẫu rời đi, thì mới bước nhanh quay trở vào
Khi tiến vào trong thì nhìn thấy Cố Linh ngồi trên ghế so-pha nâng ly nước lên uống
“Ngồi xuống!” giọng của Cố Linh truyền đến
Anh muốn bước đi tiếp, thì lại nghe thấy tiếng của cô nói, “ngồi phía đối diện!”
Mẫn Lệ ngồi xuống phía đối diện với cô, nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, sự bình tĩnh lộ ra tâm trạng, anh nhìn không rõ, cũng đoán không ra
“Em...” anh hạ thấp giọng nói nhẹ nhàng cẩn thận thăm dò
“Em không có sao” cô cười nói, chỉ là nụ cười không được vui, còn có chút nghẹn khóc
“Em cái gì mà không sao? Em rõ ràng có chuyện, em có chuyện trên mặt cũng sẽ không viết mấy chữ em có chuyện à!” Mẫn Lệ nhìn cô ấy từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ uống nước, rõ ràng là đang giấu diếm tâm trạng gì đó
Một cốc nước rất nhanh thì uống đến đáy cốc
Cố Linh ẩn dấu tâm trạng trong lòng, sau cùng cũng không thể kìm nén nổi!
Cô nắm chặt lấy cốc nước trống rỗng, từ từ vùi đầu xuống, muốn nói cái gì đó, nhưng lại nói không ra lời
“Đi ra hết đi!” Mẫn Lệ nghiêm nghị nói một tiếng
Trong phòng khách rộng lớn giờ chỉ còn lại hai người bọn họ
Cố Linh từ từ nhắm đôi mắt lại, trong đầu hoàn toàn là lời nói vừa nãy của Mẫn mẫu
Cô không thể mang thai nữa
Đây chính là sự trừng phạt đối với cô sao?
Trừng phạt của sự quá khích của cô sao?
Sự trừng phạt này không phải là quá lớn rồi không?
“Cạch!”
Chiếc cốc bị cầm chắc trong tay rơi xuống đất, từng mảnh thủy tinh vỡ tan tành dưới chân
Mẫn Lệ lập tức đi đến bên cạnh cô, nhắc đôi chân của cô lên đặt lên trên đùi mình
Cố Linh vẫn giữ nguyên động tác cúi đầu, vừa nãy ở trước mặt của Mẫn mẫu có bao nhiêu kiên cường, trong lòng lúc này thì càng có bấy nhiêu yếu đuối
“Em...” cô một hồi lâu mới nói ra được một chứ, “thật sao?”
“Vợ, anh nói cũng là sự thật, có thể anh trước đây không có phát hiện, nhưng anh bây giờ phát hiện ra rồi, anh thật sự so với tưởng tượng còn thích em nhiều hơn, rất muốn ở bên cạnh em cả cuộc đời, vì vậy con cái không quan trọng, anh có thể không cần con cái, nhưng mà không thể không có em” giống như là lần đầu tiên, nghiêm chỉnh thành thực như thế này bày tỏ với cô ấy
Anh nói lời này thật sự rấy cảm động
Nhưng mà cô trong lòng lúc này rất đau
Tại vì sao, vì cái gì chứ!
Ông trời tại vì sao lại đối với cô sao mà tàn nhẫn vậy!
Cổ họng của cô khô khan, trong lòng khó chịu vô cùng, nghẹn ngào
“Vợ ơi, em không cần phải đau lòng, anh nói là sự thật! chúng mình có thể không cần con cái!” anh không ngờ đến chuyện này lại nhanh chóng bị lộ ra vậy
Cô ấy biết nhanh như này
Vốn dĩ nghĩ rằng có thể giấu cô ấy
“Anh nói là sự thực, nhưng mà em nói là giả” cô mỉm cười nhẹ nhàng, “Mẫn Lệ, em là thành thật, em không thể làm lỡ bước anh, anh cần phải có cuộc sống khác nữa, chứ không phải là như hiện giờ”
“Anh tại vì sao phải có cuộc sống khác, anh thích em như thế này” anh cười nắn bóp đôi chân của cô, “có thoải mái hơn không? Lực tay có mạnh quá không?”
“Anh không cần phải đột nhiên trở nên ôn hòa như này, anh không phải là đi theo phong cách dịu dàng!” Cố Linh ngầng đầu lên nhìn động tác của anh, “chân của em để trên người anh rất vui sao?”
“Đương nhiên vui rồi, năm chơi chân!” Mẫn Lệ cười nói
“Ý gì?” Cố Linh hoài nghi nhìn anh
“Chính là đôi chân này của em, anh có thể chơi cả một năm”
“Rất tốt, đây nói rõ trong cuộc sống chậm dài của anh, nhưng lúc khác chơi đùa đều là chân của những người con gái khác rồi! Anh không bằng nhân lúc còn sớm tìm người phụ nữ tiếp theo, đôi chân này của em không cần anh chơi một năm nữa” cô muốn thu lại đôi chân của mình, thì bị anh ấy ấn mạnh giữ lại
Mẫn Lệ giữ đôi chân của cô, ánh mắt chằm chằm nhìn mặt của cô ấy, “anh biết em giờ cần chưa thể đón nhận chuyện thực tế này, anh với em giống nhau, bác sĩ cũng không có nói là tuyệt đối, vẫn còn có khả năng, chúng mình cùng nỗ lực, vẫn có khả năng sẽ mang thai, có muốn thử không?”
“Cách thức anh nỗ lực chính là cứ luôn ở trên giường chờ đợi sao? Phương thức như thế em một chút đều không muốn” khuôn mặt lạnh băng của cô, “thả em ra!”
“Em thật sự muốn bỏ đi?”