Hơn nữa lời này, còn chưa thể nói với cô.
Thật sự không thể nói!
Anh không biết nếu như nói cho Cố Linh nghe, cô ấy sẽ như thế nào!
Có thể cố ấy không quan tâm chút nào, dù sao thì cô ấy cũng không muốn mang thai.
Có thể cố ấy chỉ là không muốn sinh con với anh, sau này có thể sẽ muốn sinh con cho những đàn ông khác.
Không được, Cố Linh là vợ của anh, đương nhiên chỉ có thể sinh con cho anh.
“Không có, đương nhiên Mẫn tổng không phải hoa mắt, trừng phạt lâu như vậy rồi, hẳn là đủ rồi!” Anh lại kích động hô lên.
“Cái gì đủ rồi?” Mẫn Lệ mặt không đổi sắc hỏi lại, nhìn thân ảnh trên mặt biển đó, hiện giờ người anh càng muốn quan tâm chính là Tiểu Liên.
Nhưng cô bảo anh cút!
“Kéo thêm một tiếng nữa!” Mẫn Lệ nói xong cũng quay người rời đi.
Anh vẫn không yên tâm cho Cố Linh.
Anh vẫn phải đi xem thử cô ấy.
Còn Cố Linh, sau khi Mẫn Lệ rời đi, liền ngồi dậy tựa ở đầu giường, yên lặng ăn điểm tâm.
Rồi nằm xuống giường lần nữa.
Cô cảm giác trong người rất không thoải mái, có lẽ chưa ngâm trong nước không lâu, thế nhưng hiện giờ sức khỏe cô vốn chưa hồi phục lại, còn kém hơn trước kia.
Bằng không, cũng sẽ không để Tả Nhược Vũ có cơ hội, dễ dàng đẩy cô xuống biển.
Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, cô xoay người, nhìn Mẫn Lệ đang đi tới, lại dần dần nhắm mắt lại.
“Anh đi rồi lại trở về làm cái gì?” Cô không cần anh ta trở về trông coi cô.
“Sắp cập bến rồi, chúng ta đến bệnh viện làm kiểm tra trước.” Anh ngồi ở mép giường, nhìn cái chén nhỏ đã trống không, “còn biết ăn cơm cũng không tệ, biết chăm lo cho dạ dày của mình!”
“Sắp cập bến? Sao có thể?” Cô có chút kinh ngạc mở to mắt.
Dựa theo tuyến đường thì thuyền không thể nào cập bến nhanh như vậy.
“Trở về điểm xuất phát.” Mẫn Lệ giải thích nói.
Dựa theo tuyến đường thuyền đi tiếp, quá chậm.
Cho nên đang toàn lực trở về điểm xuất phát.
“Mặt mũi của em lớn như vậy sao? Hay là anh không đợi nổi muốn ly hôn với em?” Cô cười nhắm mắt lại, lúc trước cũng là bởi vì danh dự của em, nghe lời anh, mới kết hôn, bây giờ ly hôn cũng tốt, vẫn chưa được lâu, em hoàn toàn có thể chấp nhận được.”
“Em nói thế nữa, chúng ta cũng hoàn toàn có thể tiếp tục di chuyển theo dựa theo tuyến đường ban đầu.” Anh bỗng nhiên đưa tay về phái cô, sờ thử trán của cô, khá nóng.
“Em không có sốt!” Cố Linh theo bản năng phản bác.
“Em có sốt hay không, không phải do em nói!” Mẫn Lệ liền vội vàng đứng lên, lấy nhiệt kế qua, nhét vào trong chăn.
“Anh muốn làm gì? Thả em ra? Không muốn!” Anh ta có thể can đảm hơn không?
Khi dễ sức khỏe của cô hiện giờ không tốt, đánh không lại anh.
Nhiệt kế đặt ở trên người cô, Mẫn Lệ lại đứng dậy.
Cầm thuốc, bưng nước lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt cô, “đo nhiệt độ trước, rồi thuốc hạ sốt.”
Cố Linh không muốn để ý đến anh.
Mẫn lệ nhất định bị kích thích.
Nếu không sao lại khác thường như thế!
Lại đối xử với cô thế này!
Cô đã làm mất con của họ, còn đối xử tốt với cô?
Không phải nên trực tiếp đóng sập cửa đi về à không quan tâm tới cô sao?
“Mẫn lệ, anh thật sự có khuynh hướng tự ngược đãi sao?” Cô vừa cười vừa nói.
“Em mới là có tự ngược đãi!” Anh lập tức phản bác một câu. -----------
“Ha ha, tóm lại đầu óc anh không bình thường, không một người đàn ông nào sẽ luôn nhớ đến người phụ nữ chỉ gặp qua một lần!” Hồi tưởng bọn họ ở chung, Mẫn Lệ tuyệt đối không bình thường.
Mẫn Lệ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
Qua mấy phút, từ trên người cô lấy nhiệt kế ra, nhìn phía trên là 38 Độ, lập tức vịn cô ngồi xuống, bưng ly nước đưa đến trước mặt cô, “uống thuốc!”
“Em nói rồi anh đừng quan tâm em nữa!” Cố Linh nhìn thuốc trong lòng bàn tay anh, “chẳng phải bây giờ anh nên rất tức giận mặc kệ em sao? Giống như ban nãy vậy, anh ra ngoài, không cần lo cho em!”
Mẫn Lệ rất có kiên nhẫn nhìn cô, “em biết anh gần đây hiểu được một câu, những lời mà phụ nữ nói ngoài miệng đều là nói ngược,em nói không cần lo cho em, đó nhất định là muốn anh lo cho em, cho nên em không đuổi được anh đi đâu!”
Anh ta nói cái gì cũng không quan trọng, quan trọng chính là sức khỏe.
Cô chủ động đưa tay, cầm lấy thuốc và ly nước trong tay anh, uống ngay.
Chính cô cũng sờ thử cái trán, rồi đưa tay sờ trán của anh, hình như quả thật có chút nóng.
Cảm giác đầu cũng có chút mê man.
Cô lần nữa nằm xuống, Mẫn Lệ thấy cô muốn ngủ, giúp cô chỉnh lại góc chăn.
Thế nhưng vừa mới nằm xuống cô lại lập tức ngồi dậy.
Mẫn Lệ nhìn động tác của cô, “thế nào? Muốn đi vệ sinh?”
“Không phải, con tiện nhân đó thế nào? Đẩy em xuống biển, em nhất định phải kéo cô ta bơi mười vòng dưới biển!” Cố Linh vén chăn lên muốn đi tìm Tả Nhược Vũ báo thù.
“Cô ta đã bơi không chỉ mười vòng, em yên tâm anh nhất định giúp em báo thù.” Mẫn Lệ đè hai vai cô xuống, “bây giờ em nghỉ ngơi trước, nếu như em cảm thấy cô ta bơi mười vòng còn chưa đủ, lên bờ rồi nói.”
“Đã bơi mười vòng? Anh làm sao?” từng cơn sóng trong lòng cô không ngừng vỗ qua vỗ lại.
Không được, tim cô lại đập rộn lên!
Đây không phải một dấu hiệu tốt!
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ em làm trong mộng?” Mẫn Lệ ép cô nằm xuống, đắp chăn, bây giờ sức khỏe em khá yếu, nằm yên đó, về nhà rồi anh sẽ từ từ tính sổ với em!”
“Tính sổ gì? Con của em em làm chủ!” Cố Linh mở to hai mắt nhìn anh, “cho nên! Chúng ta không có gì phải tính sổ.”
“Đây là em nói đó, không có gì phải tính, vậy thì anh dẫn em đi xem bác sĩ tâm lý cũng có thể xóa nợ, chúng ta không ai nợ ai, bắt đầu lại từ đầu!” Mẫn Lệ miệng hơi cười nhìn cô, đây đều là chính cô nói.
Cố Linh cảm giác mình bị lừa rồi, ý Mẫn Lệ muốn nói chính là câu nói vừa rồi sao?
Không ai nợ ai, bắt đầu lại từ đầu!
“Anh nguyện ý bắt đầu lại từ đầu với một người đã bỏ đứa con của anh không? Cô híp mắt nhìn anh, “cho nên, anh thật sự tìm không thấy những người phụ nữ khác sao?”
“Những phụ nữ khác không hợp khẩu vị của anh, em đã phá bỏ con của anh, vậy hãy sinh lại một đứa cho anh đi!”
Mẫn Lệ nói xong cũng hối hận.
Cái gì mà sinh một đứa!
Hiện giờ cô không thể sinh con!
Hai người bỗng nhiên trầm mặc, Cố Linh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, bỗng nhiên rơi vào trầm mặc.
“Anh cũng biết, tạm thời sức khỏe của em không tốt, không thể sinh.” Nếu như cô có thể sinh, có lẽ sẽ sinh.
Nhưng...... Không được.
“Không gấp, sau này hãy nói.” Anh còn có thời gian cả đời, không tin không thể sinh.
Cố Linh không nói, nhắm mắt lại giả bộ ngủ thiếp đi, thế nhưng không nghĩ tới lại thật sự ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, lại đang ở trên giường bệnh trong bệnh viện.
Trong phòng không có bóng người.
Trong phòng bệnh an tĩnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng, cô vốn không khỏe, hiện giờ ngửi thấy mùi này càng thêm khó chịu.
Cô nhìn đồng phục bệnh nhân sọc xanh trắng trên người, động tác Mẫn Lệ thật sự quá nhanh, ngay cả quần áo cũng thay cho cô.
Cô mang dép, chậm rãi ung dung đi ra cửa, đi tới cửa, vừa mới đưa tay, cửa phòng được mở ra từ bên ngoài!
Mẫn Lệ từ bên ngoài đi tới, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, trực tiếp ôm cô trở lại giường.