“Bà xã, em có thể nghĩ thế là tốt quá rồi, vậy chúng ta đi hưởng tuần trăng mật!” Mẫn Lệ đi đến bên cô, bá đạo ôm chặt eo cô, “Em nhất định đói rồi, chúng ta về ăn chút gì nhé.”
Cô không đói!
Cả nhà cô không đói.
Thực ra chỗ này nhiều người thế, nếu cô nói 1 câu Mẫn Lệ là tên lừa đảo, sẽ có người tin cô không?
Day dứt quá!
Cô cảm thấy thuyền lại khởi động lần nữa, không thể quay lại, chỉ có thể tiếp tục hìn tuyến tàu.
Mẫn Lệ nghiêm túc, anh thật sự muốn đi hưởng tuần trăng mật với cô?
Bọn họ đến nhà ăn trên thuyền, hai người ngồi đối diện ăn cơm.
Vừa lên thuyền là ăn, Mẫn Lệ đói lắm sao?
Nhìn trên bàn đầy hải sản, cô chả muốn ăn tí nào, tóm lại động tác ăn cơm của Mẫn Lệ vô cùng nho nhã.
“Anh tưởng anh theo tới đây, em sẽ tha thứ cho anh sao?” Cô cười, “Em sẽ không tha thứ cho anh đâu, chúng ta trở về thì ly hôn, không cần bàn bạc!”
“Vậy không về nữa.”
Về là ly hôn, vậy nếu không về, thì không cần ly hôn.
“Anh như thế sẽ không có bạn bè, sao anh làm người được? 1 người phụ nữ không muốn lên giường với anh, sao anh không tìm hiểu nguyên nhân ở chỗ anh, lại cứ tìm nguyên nhân chỗ em, lòng em có bệnh khó nói? Lòng anh không có sao? Đối với 1 người phụ nữ gặp chưa bao lâu tốt như thế, anh có chắc không phải bệnh.” Cố Linh nhìn động tác lột cua của anh, trong lòng thật là có chút tức giận.
“lỗi của anh, chuyện khi sáng là do anh sai, anh xin lỗi em.” Mẫn Lệ lột xong cua bỏ vào chén cô, “Nghe nói em chưa ăn trưa, ăn chút đi.”
“Em...” Cô nhìn thấy anh lại lột tôm, “Anh xem, anh có bệnh không? Em đã đối với anh như thế, anh còn lột tôm, lột đồ cho em ăn.”
“Chắc là có bệnh, nên em muốn bệnh chung với anh không? Hay là 1 mình rời khỏi? Cố Linh, em đừng quên, là em dính vào anh trước!” Anh rõ ràng đi xem mắt với người phụ nữ khác.
Là cô đột nhiên xuất hiện, là cô phá hủy buổi hẹn của anh.
Nếu không phải vậy,giờ họ vẫn là người xa lạ.
“Em đã làm lộn xộn buổi hẹn của anh, em nên trả anh 1 người vợ, ví dụ như em.” Mẫn Lệ lột xong tôm lại bỏ vào chén cô. “Bà xã, giận dỗi xíu thì thú vị, nhưng đừng làm quá đáng.”
Cô lại nói ngồi thuyền rời khỏi.
1 chút cũng không suy nghĩ đến cảm xúc của anh, không biết lòng anh buồn thế nào.
“Đổi rồi!” Mẫn Lệ nói, “Em muốn ăn gì?”
“Anh muốn hiểu về em như thế, vậy anh đoán em muốn ăn gì?” cô cười dựa vào ghế, mắt nhìn anh.
“Ăn lẩu.” Anh nói.
Anh nhớ cô khá thích ăn lẩu.
Nhưng, sau khi nồi lẩu nóng hổi lên đây, cô lại lắc đầu, “Không muốn ăn.”
“Món tứ xuyên.” Anh nói.
Khẩu vị cô khá nặng, cô thích cay.
Vẫn không muốn.
Món thá, món âu...
Đổi nhiều quá, cô đều không ăn.
“Em lại không muốn ăn nhiều thế, có phải muốn ăn anh?” Mẫn Lệ nhìn mặt cô, nói đầy vẻ tán tỉnh.
“Em không muốn ăn anh.” Cô cười nói, đồng thời đứng dậy, “Em phải về phòng, không dày vò anh nữa.
Mẫn Lệ cũng đứng dậy theo cô, “Anh không đặt phòng, cho nên.. bã xã hiểu mà!”
“Anh có thể ngồi du thuyền tráng lệ của anh, em không ý kiến.” Mặt cô không chút cảm xúc đi vào.
“Trễ tồi, du thuyền đã về rồi.” Mẫn Lệ nhìn vẻ mặt tức giận của cô, “Bà xã, em nên vui xíu, chúng ta dù sao cũng đi hưởng tuần trăng mật.”
Anh còn tưởng họ đi hưởng tuần trăng mật.
“Em nói đùa, anh hà tất để trong lòng?” Cố Linh cười, giờ về phòng, nhất định nguy hiểm.
“Em nói của em, anh cứ để trong lòng, anh cũng hy vọng em để trong lòng, ví dụ như 3 tháng của chúng ta, còn chưa đến, em muốn bỏ đi, trước đây em là người rất giữ lời hứa mà.” Anh cúi đầu nhìn mặt cô, “Giờ sao lại muốn thành người không giữ lời hứa?”
“Vậy cũng không phải em nói là được, là anh ép em, lại dẫn em đi khám bác sĩ tâm lý, việc anh làm, làm em chịu đả kích!” Đôi tay cô ôm ngực, bước chân chậm lại.
Mẫn Lệ cũng đi chậm theo cô, “Anh đã biết lỗi rồi.”
“Xin lỗi mà có ích, cảnh sát để làm gì?”
“Thanh Quan không lo nỗi việc gia đình, chuyện vợ chồng cãi nhau, cảnh sát không nhúng tay vào!” Anh đột nhiên đưa tay ra, ôm eo cô, “Em chạy 1 ngày rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt, với lại,,...anh hơi say tàu.”
“Anh say tàu.” Cô không thèm tin.
Trong tư liệu của Mẫn Lệ không có nói say tàu.
Chỉ là anh muốn cô quan tâm anh, khó thế sao?
Làm sai 1 lần, không còn cơ hội sao?
“Bà xã, anh muốn làm lại từ đầu, em cho anh cơ hội nhé?” Anh nghiêm túc hỏi.
“như vậy đi! Được, cho anh cơ hội.” Cô làm ra vẻ độ lượng nhìn anh, “Em muốn ăn đồ anh đích thân làm, vừa may có thể lấp đầy dạ dày em, không ý kiến chứ.”
“Không! Nhất định hoàn thành nhiệm vụ, vậy em muốn ăn gì?” Lúc nãy nhiều đồ thế mà cô không muốn ăn.
Anh thật không biết cô muốn ăn gì.
“1 đại thiếu gia chưa từng nấu cơm qua, có thể làm gì? Anh có thể nấu được, em có thể ăn được.” Cô chỉ có thể nghĩ thế.
“Được” Anh sẽ kêu đầu bếp chỉ anh.
“Vậy em đi phòng tập thể hình, anh làm xong đưa qua cho em.”
“Được.” Anh vui vẻ đồng ý.
Mẫn Lệ đưa cô đến phòng tập, rồi rời khỏi.
Lúc đi bước chân vội vã, hận không thể bay đến bếp ngay.
Cố Linh đứng trên máy chạy bộ, đeo tai nghe, từ từ đi, nhạc trong tai nghe khá dễ chịu.
Thân thể cô giờ thật không thích hợp vận động mạnh, đặc biệt là...động phòng!
Để 1 người chưa từng nấu cơm nấu ăn, thứ làm ra, cô có thể ăn sao?
Cô thấy nghi ngờ.
Nhưng không ngờ, Mẫn Lệ nhanh chóng trở lại.
Trên tay cẩn thận cầm tô..mì.
Thật là món đơn giản nhất.
“Mì này, dễ làm nhất rồi! Bà xã, mau đến ăn.” Anh bưng lên, đặt trên bàn.
Người trong phòng tập, đều quay đầu nhìn họ.
Được thôi!
Bọn họ vô tình trở thành tâm điểm chú ý.
Cô tắt máy chạy bộ, đi xuống, đến chỗ anh, cúi đầu nhìn tô mì.
Có rau xanh, có trứng, có hành, còn lại là mì trắng trắng, trên tô còn 1 đôi đũa bạc.
“Nhanh nhất, tiện nhất! Mà lại rất dễ học, anh mới phát hiện anh là thiên tài, nói không chừng anh có thể thành cao thủ nấu ăn!” Mẫn Lệ đưa đũa cho cô, nhìn cô ngây người ra, “Bà xã, sao không ăn?”
“Em không có hứng.” Cô quay người đi.