Cảnh Thần Hạo ngồi đối diện Bùi Nhiễm Nhiễm, há miệng chờ đợi.
Cô liền hiểu anh muốn gì, đút cho anh một miếng ô mai, “Ăn đi!”
“Cảm thấy thế nào?” Cô mỉm cười nhìn Mẫn Lệ.
“Rất tốt.” Anh thật sự cảm thấy rất tốt.
Anh ôm một hồi không nỡ rời đi nữa.
“Thật muốn trông con giúp hai người vài ngày.” Anh nhìn bảo bảo đang ôm trong lòng đầy trìu mến.
“Không được.” Cảnh Thần Hạo ngay lập tức cự tuyệt.
Bùi Nhiễm Nhiễm dở khóc dở cười, mấy ngày trước anh vẫn còn ghen với bảo bảo, vậy mà bây giờ lại yêu thương bảo bảo như vậy.
Đúng là Cảnh Thần Hạo lúc nào cũng yêu thương bảo bảo.
“Anh Hạo, em chỉ giỡn thôi, chứ sao em dám.”
Em bé ngủ say được dì Nguyệt ẳm đi.
Anh có chút không vui.
Cố Linh không có ở đây, cô cũng không muốn anh ẳm bảo bảo mãi, chỉ làm anh thêm thương nhớ và hi vọng thôi.
“Haizzz.” Anh thở dài một tiếng.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh, “Cậu mà cũng có lúc phải thở dài sao?”
“Chị dâu! Đây không phải là do em cô đơn quá sao, em nhớ vợ em quá, không biết khi nào cô ấy mới quay lại.” Anh dựa vào ghế salon, một mặt bất đắc dĩ.
“Tôi nhớ cô ấy mới đi bữa nay mà.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhắc nhở.
“Đúng vậy a! Nhưng em nhớ cô ấy lắm, nhưng nói đi cũng phải nói lại, bây giờ cô ấy còn chưa xuống máy bay.” Trong lòng anh chỉ muốn máy bay quay đầu lại ngay bây giờ.
Hạ cánh khẩn cấp còn có thể, chứ quay đầu thì không thể nào.
“Haizzzz, em đi đây.” Anh không muốn ngồi ở đây mất mặt thêm nữa.
“Ưm!” Cảnh Thần Hạo lên tiếng.
Sau khi Mẫn Lệ rời đi, Bùi Nhiễm Nhiễm dựa vào người Cảnh Thần Hạo, “Anh có thể đi công tác mà, em lo được.”
Cảnh Thần Hạo có thể đi công tác, cô vẫn phải ở nhà một thời gian, bảo bảo còn bé như vậy, chưa thể xa cô được.
“Chờ em ở cử xong rồi tính.” Anh cúi xuống hôn lên trán cô, ôm cô.
“Dạ!” Cô biết anh rất thương cô.
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Trong một nhà hàng xa hoa ở thành phố A, Bùi Nhã Phán mỉm cười nhìn người đối diện.
“Phán Phán, em thật đáng yêu.” Lý Nghiêu nhìn cô, “Em đồng ý làm bạn gái anh thật sao?”
“Tại sao lại không thật, anh đẹp trai như vậy, em thích!” Cô mỉm cười, cầm ly rượu lên cụng ly với anh.
Lý Nghiêu bị cận, cười rất vui vẻ.
Nữ đồng nghiệp xinh đẹp như vậy, tới làm chưa bao lâu đã chủ động hẹn anh ra ăn cơm, còn nói thích anh, muốn làm bạn gái của anh.
Anh cảm giác giống như đang mơ vậy.
Kỳ thực Lý Nghiêu cũng đẹp trai, nét mặt thư sinh đơn giản nhẹ nhàng.
Bây giờ cô ở bên một người như vậy cũng không vấn đề gì.
Muốn quên đi tình cũ, cách tốt nhất là bắt đầu một mối tình mới.
Cô có thể ở bên anh để quên đi người cũ, lúc rời khỏi anh cũng không luyến tiếc gì nhiều.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy hai bóng lưng quen thuộc.
Bọn họ......
Cô luôn có cảm giác Cố Phi Trì có chút quen mặt, đúng là quen mặt thật.
“Phán Phán, cái này ngon, em ăn thử đi.” Lý Nghiêu gấp thức ăn cho cô.
“Em có chút việc phải đi trước, anh từ từ ăn, em tính tiền trước.” Cô mỉm cười, cầm túi rời đi.
Lý Nghiêu nhìn bóng lưng cô rời đi, chuyện gì mà quan trọng phải đi ngay như vậy?
An Quân Huyền vừa leo lên xe, Bùi Nhã Phán đã leo lên xe ngồi kế bên anh.
Lái xe nghi hoặc nghe chỉ thị.
“Lái xe.”
An Quân Huyền vừa nói xong, xe liền chạy.
“Anh…..với ông ấy có quan hệ gì.” Bùi Nhã Phán lên tiếng hỏi.
“Ai?” An Quân Huyền tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Thấy gì không phải nên ngậm miệng lại hay không?”
Cô ngậm miệng thật, đúng là họ nên nói chuyện này vào khi khác.
Đến biệt thự của An Quân Huyền, họ liền xuống xe.
Bùi Nhã Phán không muốn tới đây nữa, nhưng cô lại tới.
Cô đi trên đôi giày cao gót, theo sau lưng anh, “Em hỏi anh vẫn chưa trả lời, anh với ông ấy có quan hệ gì?”
“Ai?” Anh vẫn trả lời như cũ.
“Cố Phi Trì!” Cô đúng là không nhìn nhầm, An Quân Huyền đi chung với Cố Phi Trì.
Cô có cảm giác ông ấy và Cố Linh rất giống nhau.
“Chú.” An Quân Huyền chậm rãi nói.
“Chú?” Cô có chút không tin, “Trước giờ em nghe nói ông ấy sống ở nước ngoài, mới về nước gần đây, chỉ có một người con gái nuôi, không nghe nói ông ấy còn có một người cháu.”
“Sao cô biết?” Anh vẫn hững hờ nói chuyện như cũ.
“Ông ấy ở bên cạnh dì lớn của em đương nhiên em biết rồi, đâu có nghe ông ấy nói có quen biết với anh.”
“Dựa vào gì mà phải nói cô biết, cô nghĩ cô là ai?” An Quân Huyền hừ một tiếng, đi về phía trước.
Dựa vào gì mà nói cô biết?
Đúng thế, dựa vào gì nói cô biết?
Cô chẳng là gì của anh, tại sao Cố Phi Trì phải nói cho cô biết.
Bỗng nhiên cô dừng bước, nhìn An Quân Huyền đang đi phía trước, “Đã tới đây, không lên lầu?”
“Không, em không có tư cách gì đi lên, đây cũng không phải nhà em!” Cô quay người đi xuống.
An Quân Huyền nhìn bóng lưng cô đang đi xuống, liền đuổi theo.
Cô vừa đi xuống cầu thang đã bị anh bế lên, đi lên lầu.
“An Quân Huyền, anh làm gì vậy? Buông em ra!”
“An Quân Huyền!”
“Thả em ra!”
“Buông ra......”
Cô dùng sức đánh phía sau anh, anh không những không dừng lại, mà còn ôm cô đi nhanh hơn.
“An Quân Huyền, anh muốn làm gì? Buông em ra!”
Cô tiếp tục la lớn hơn.
Bỗng nhiên, thân thể cô rơi xuống một chiếc giường mềm mại.
Thân hình to lớn của anh đè lên người cô, khuôn mặt tuấn tú sáp lại gần cô, “Lúc cô muốn, tôi để cô leo lên giường của anh rể cô, cô thì hay rồi, ra đường cũng có thể tùy tiện tìm đại một người thượng cô.”
“Anh buông ra! Em với anh không có quan hệ gì, em có làm gì với ai thì liên quan gì tới anh, anh có tư cách gì quản em, mau buông em ra.” Cô gào thét lớn tiếng hơn, dùng sức giãy dụa.
Cô càng giãy dụa, anh càng muốn đùa giỡn với cô.
“Cô phản ứng mãnh liệt như vậy, có phải muốn lắm rồi không?” Anh đưa tay vén váy cô lên, muốn cởi quần lót của cô.
“An Quân Huyền, có phải anh điên rồi không?” Cô dùng sức khép chặt hai chân lại, nhưng tay anh đã nằm giữa hai chân cô.
“Chúng ta đã thân mật với nhau bao nhiêu lần rồi, còn chỗ nào tôi chưa thấy qua, cô còn ngại gì nữa? Xem như cô đã từng leo lên giường của Cảnh Thần Hạo, không lẽ chỉ vậy thôi mà cô thẩm mỹ của cô đã xuống cấp như vậy rồi, tùy tiện tìm đại một người cũng có thể thỏa mãn cô?” Anh nhếch miệng cười đầy khinh bỉ.
“Tên khốn nhà anh!” Cô cầm một chiếc gối ném vào đầu anh, “A……”
Thân dưới truyền đến một cảm giác đau đớn, mặt cô nhăn nhó, hai mắt cô nhắm chặt lại.