Cảnh Thần Hạo nghe cô nói, “Kêu là Cảnh Hành đi.”
“Tại sao?”
“Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ”
“Tên rất hay, còn có ý nghĩa hơn cả tên em đặt.” Cô mỉm cười vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ bé của Cảnh Hành, “Tiểu Hành Hành, mau dậy đi thôi.”
“Oa......”
Trong phòng bỗng vang lên tiếng khóc của trẻ nhỏ, đứa bé trong lòng cô đang khóc rất lớn.
“Ông xã, con……” Cô nhìn đứa bé, “Tóc xanh, mắt đen.”
Hoắc Vân Đình cũng nhìn thấy đôi mắt xanh của đứa bé, đứa bé này sau này chắc chắn sẽ là yêu nghiệt.
“Tiểu Hành Hành, có phải con đói rồi không, mẹ cho con bú nhé.” Bây giờ cô đang mặc quần áo của sản phụ, tương đối rộng rãi.
Cảnh Thần Hạo muốn giúp cô nhưng cũng không biết phải giúp như thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa bé cụng đầu liên tục vào ngực Bùi Nhiễm Nhiễm.
Động tác vụng về của tiểu bảo bảo khiến Bùi Nhiễm Nhiễm mỉm cười rất hạnh phúc.
“Tiểu Hành Hành thật đáng yêu.”
“A……” Cô hơi nhíu mày, ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ nhìn tiểu bảo bảo đang dùng sức bú.
“Nhiễm Nhiễm sao vậy? Có đau không?” Cảnh Thần Hạo đứng kế bên tay chân luống cuống nhưng không biết nên làm gì.
“Có chút đau, lần đầu thường như vậy, quen rồi sẽ không sao.” Cô đã từng chăm qua Dương Dương Noãn Noãn nên cũng có kinh nghiệm.
Bỗng nhiên Cảnh Thần Hạo nhớ tới Thích Thịnh Thiên đang đau đầu không biết nên dứt sữa cho con như thế nào, anh nghĩ ra một biện pháp hay hơn.
Chính là ngay từ đầu không cho bú mẹ, vậy thì không cần dứt sữa nữa.
“Bà xã, nếu em đau, vậy mình cho con uống sữa bột đi.” Khuôn mặt của anh rất nghiêm túc.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vẻ mặt anh nghiêm túc như vậy, cũng đoán được có thể do chuyện của Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu.
“Em biết anh đang lo lắng chuyện gì, nhưng anh yên tâm, Tiểu Mật Nguyệt là con gái nên cậu ấy không nỡ, còn em sẽ không như vậy, em nhất định sẽ dứt sữa cho con đượcc, vả lại nếu không cho con bú, em sẽ……bị căng sữa rất đau.” Cô cúi xuống nhìn tiểu bảo bảo, “Tiểu Hành Hành, ba không hiểu chuyện, mình tiếp tục bú sữa, đừng giận ba có được không?”
Nhìn khuôn mặt ôn nhu của con, tiểu bảo bảo cũng đang vui vẻ bú sữa, anh mới chịu ngồi xuống giường.
Đã cả đêm không ngủ, sau này sẽ còn rất nhiều đêm như vậy.
Anh đã hưởng thụ quá trình, giờ có kết quả anh càng hưởng thụ hơn, kết quả của tình yêu.
Tiểu bảo bảo còn nhỏ nên khẩu phần cũng không nhiều, nhưng cũng phải bú rất lâu mới xong, vì sức vẫn còn yếu, bú rất lâu mới ra sữa.
Bú xong liền ngủ mất, y tá đến ẳm tiểu bảo bảo đi.
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Cô lau sạch ngực mình, người đàn ông ngồi kế bên vẫn mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô.
Cô kéo áo xuống, nhìn bộ vest trên người anh, nhận ra anh vẫn chưa nghỉ ngơi, liền kéo tay anh: “Lên đây, ngủ chung.”
“Ưm.” Anh đang đợi câu này của cô.
Hai người nằm trên giường, anh vẫn như cũ, hai tay ôm lấy eo cô, nhưng cảm giác hôm nay không giống bình thường.
Bụng không còn lớn nữa!
“Em…… từ ngày mai phải tập thể dục thôi, giờ bụng em cả một lớp da dư.” Cô kéo tay anh xoa xoa bụng cô, “Đúng không?”
Toàn da với da.
“Ý em là dưới da chỉ toàn là mỡ.” Cô vuốt vuốt tay anh, “Giữ dáng quan trọng, nhưng bây giờ quan trọng nhất là, em buồn ngủ quá.”
“Ngủ đi.” Anh hôn nhẹ vào gáy cô, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Cô nhắm mắt lại, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Cảnh Thần Hạo nhìn cô, anh đã bỏ lỡ khoảnh khắc cô sinh hạ bảo bảo, nhưng quá trình bảo bảo trưởng thành, anh nhất định không bỏ lỡ.
- ------
“Ba!”
Cố Linh nhìn Cố Phi Trì đang đứng trước mặt cô, lùi về sau hai bước, “Ba nuôi, con không làm được, một đứa bé vừa mới sinh, đã phải xa mẹ, con không ra tay được.”
“Tiểu Linh, đó là do bọn họ không nên có đứa con đó! Ta để con tiếp cận họ là để con phá hoại bọn họ, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, chỉ có mình con ở đó, vậy mà con cũng bỏ lỡ là sao, con đừng quên nhiệm vụ của con.” Cố Phi Trì nhìn nét mặt bình tĩnh của cô, có chút tức giận.
Ông cứ tưởng mình sẽ nghe được một đáp án tốt, nhưng không ngờ đáp án lại là như vậy.
“Trong bệnh viện nhiều sản phụ như vậy, không phải đổi một cái là được sao.” Sự việc đơn giản như vậy.
Chỉ cần đổi một cái là được rồi!
Như vậy con của Cảnh gia cũng sẽ như con của ông, từ nhỏ đã phải mẫu tủ cách biệt.
“Không thể đổi.” Cô lắc đầu, “Con không cách nào đổi được.”
“Cái gì mà không có cách, có phải con không muốn không, con đừng nói với ta là con yêu cái thằng Mẫn Lệ đó thật rồi nha.” Cố Phi Trì tức giận nhìn cô, “Cố Linh con nói đi!”
“Ba nuôi, con của Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo có mắt màu xanh, cả bệnh viện cũng chỉ có con của họ là mắt màu xanh, bác sĩ y tá đều biết chuyện này, nếu con đổi mọi chuyện sẽ bại lộ ngay.” Cô cũng không hề muốn đổi.
Cô là người đưa Bùi Nhiễm Nhiễm vào viện, cả đường đi nghe cô khóc la thảm thiết như vậy, cô không đành lòng nhìn mẹ con họ vừa gặp nhau đã phải xa nhau.
Chuyện như vậy, thực sự quá tàn nhẫn.
“Tiểu Linh, con đi đi, chuyện ở đây không cần con nữa.” Cố Phi Trì kêu cô về đây là để thực hiện kế hoạch trả thù chứ không phải nhìn cô nảy sinh tình cảm yêu đường với người đàn ông khác.
“Con không đi được, thời điểm này sao con có thể đi được.” Cô đi rồi Mẫn Lệ biết tính sao.
Cô vậy mà lại nghĩ cho người đàn ông đó.
Ngay lúc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cô nhìn Cố Phi Trì đang ở đối diện cô, nghe điện thoại.
“Mẫn tiểu thụ, anh không thể để em yên tĩnh rời đi một chút sao, chúng ta là vợ chồng chứ có phải hai cục nam châm suốt ngày dính lấy nhau đâu.” Cô tức giận nói.
Mẫn Lệ đang ngồi trên xe nghe điện thoại, “Anh vừa từ Đường gia ra, muốn gặp em mà gọi về người hầu nói em không có ở nhà, em đang ở đâu?”
“Em về ngay, chờ em.” Cô cúp máy, nhìn Cố Phi Trì đang tức giận ngồi đối diện, “Ba nuôi, con nghĩ chuyện đổi con này quá tàn nhẫn, nếu lúc trước Cảnh Thắng làm vậy với ba thì ba nên tìm Cảnh Thắng chứ không phải trút sự hận thù lên một đứa bé mới sinh như vậy.”
Cô nói xong liền quay người đi.
“Cố Linh!” Cố Phi Trì không ngờ có lúc sẽ nhìn thấy bóng lưng cô rời đi như vậy.
Đây là lần đầu tiên Cố Linh không nghe lời ông.
“Ba nuôi, con sẽ tiếp tục giúp ba, nhưng chuyện này thật sự con không làm được. Con nghe nói dì Bối bị ngất xỉu hiện đang nằm trong bệnh viện, lúc ba đi thăm dì con cũng mong ba sẽ không làm gì đứa bé đó.”
“Nguyệt Nguyệt lại ngất xỉu?” Cố Phi Trì sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.
“Dạ.” Cô trả lời, rồi liền rời khỏi biệt thự.