“Nhiễm Nhiễm!”
2 ng thấy biểu cảm đau khổ của cô, đồng thanh la.
“Con...mẹ, con hình như sắp … sinh rồi, a….” Cơ thể cô truyền đến sự đau đớn, khiến cô nhắm chặt 2 mắt.
“Nhanh lên, đưa đi bệnh viện!” Bối Tịnh Nguyệt và Cố Linh lập tức đỡ cô dậy, ng hầu sau lưng sớm đã chuẩn bị xong đồ đem theo, đi theo sau họ.
Ngồi trên xe, xe nhanh chóng lái đến bệnh viện.
Cách ngày dự sinh mấy ngày, nếu k chắc chắn họ đến bệnh viện đợi sản.
“A…”
Bụng cô truyền đến từng cơn đau, khiến cả ng cô la lên hết sức.
“Nhiễm Nhiễm, hít sâu!” Bối Tịnh Nguyệt cầm tay cô, căng thẳng k thôi nhìn cô, “Hô..hấp…”
Cố Linh trc h chưa từng tận mắt thấy cảnh này, nhiều nhất thấy trên phim, thấy cô khó chịu như vậy, não trống rỗng, k biết bản thân nên làm gì giúp cô ấy.
Đột nhiên vô ý thức làm theo lời Bối Tịnh Nguyệt, hô hấp sâu.
“A...đau quá…”
Bùi Nhiễm Nhiễm lớn tiếng la, tiểu Dương lái xe phía trc hận k thể đạp ga đến đáy, trên trán càng chảy nhiều mồ hôi hơn.
Cứ vào lúc này, tổng tài k ở đây!
Nhất định có ng thông báo cho tổng tài, bọn họ sẽ gặp ở bệnh viện.
Nhưng tiểu Dương k biết 1 chuyện, Cảnh Thần Hạo bây h k ở bệnh viện, mà ở Đường gia.
Cố Linh thấy trán Bùi Nhiễm Nhiễm đều chảy mồ hôi, tóc mai 2 bên đều bị mồ hôi làm ướt, cả ng đều k khỏe.
Sinh con thật sự quá đau khổ r!
Cô k sinh!
Cô kiên quyết k sinh!
1 đường kêu đến bệnh viện, lập tức bị đưa vào phòng sinh.
Bối Tịnh Nguyệt đứng ở ngoài phòng, đi đi lại lại, nghe từng tiếng la của Nhiễm Nhiễm, cảm thấy não như chấn động, đột nhiên ngất đi.
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Cố Linh kéo Bối Tịnh Nguyệt đang ngất đi, nhìn trái phải, lập tức kêu lớn.
“Bác sĩ!”
Rất nhanh có bác sĩ đến, mang Bối Tịnh Nguyệt đi.
Bên ngoài phòng sinh chỉ còn Cố Linh, nghe Bùi Nhiễm Nhiễm la bên trong, toàn thân cô nổi da gà.
Nữ nhân sinh con kêu thành như v, cô phải yêu ng đàn ông như nào, mới có thể nguyện ý sinh con cho anh ấy!
Sinh sản của cô hình như rất thuận lợi, Cố Linh nghe tiếng khóc của em bé.
Sinh rồi!
Nhưng Cảnh Thần Hạo vẫn chưa đến.
Cô nhớ đến lời của cha nuôi, bước chân muốn đi đến cửa chần chừ, cửa phòng từ trong mở ra.
1 y tá ôm đứa bé, nhìn Cố Linh ng duy nhất chờ ở ngoài: “Là con trai.”
“Tốt!” Cố Linh chỉ nhìn đứa trẻ nhăn nhúm, liền đi vào bên trong.
Bùi Nhiễm Nhiễm k đủ thể lực, đã hôn mê rồi.
Cô vừa bị đẩy vào phòng bệnh, Cố Linh lấy khăn tay, đang lau mặt nhỏ cho cô, Cảnh Thần Hạo xông vào.
“Nhiễm Nhiễm!” Anh kích động la 1 tiếng, thấy cô vẫn nhắm mắt, bước chân nhẹ nhàng đi qua.
Cố Linh đưa khăn trong tay cho anh: “Cho anh, tôi đi trc.”
“Uhm.” Anh nhàn nhạt đáp 1 tiếng.
Cảnh Thần Hạo nhìn mặt yên ngủ của cô, còn đỏ ửng, nhìn cái bụng to cao sừng sững mấy tháng, bình phẳng, anh ở bên cô lâu v, nhưng lại lỡ mất lúc con sinh ra.
Anh cẩn thận lau mồ hôi trong mặt cô, tay trái nắm tay nhỏ của cô, cúi đầu hôn lên trán cô: “Cực khổ rồi, bà xã, anh yêu em.”
Anh chầm chậm lau sạch cơ thể, ya tá bên ngoài đi vào, “Cảnh tổng, muốn xem con k?”
“K xem.” Bây h a cần ở bên Nhiễm Nhiễm, lúc tỉnh lại, chúng ta cùng xem.
Y tá k ngờ nghe đc đáp án này, đóng cửa, rời đi.
Bùi Nhiễm Nhiễm ngủ giấc này, cho đến nửa đêm tỉnh dậy.
“Nước….” Cô rất khát, cũng rất đói.
“Nhiễm Nhiễm!”
Từ cảm giác muốn ngủ anh lập tức tỉnh táo, nhìn mặt nhỏ của cô, đỡ cô dậy, lại rót ly nước, “Nhiễm Nhiễm.”
Cô uống từng miếng nhỏ, vô thức sờ bụng nhỏ, bụng phẳng rồi.
Cô mới ý thức đc, cô đã sinh r!
Cô mở to mắt, nhìn anh: “Con chúng ta đâu? Anh thấy chưa? Nam hay nữ? Giống anh hay em?”
“Anh… còn chưa coi.” Cảnh Thần Hạo để nước xuống, cầm tay cô ngồi xuống: “Em mệt rồi, nghỉ thật tốt, mai chúng ta đi coi.”
“K cần, bây h em muốn coi, anh kêu y tá ôm qua.” Cô thật muốn coi con, mang thai lâu v, tỉnh lại lại k thấy con.
Quá đau khổ rồi.
“Đc.” Anh bất lực chỉ có thể gọi y tá mang con đến.
Anh chuẩn bị đồ ăn cho cô: “Ăn đồ trc, mới có sức ôm con.”
“Đc.” Cô đầy nguyên khí, bây h muốn ăn gì đó.
Cô còn đang ăn, y tá đã ôm con đến r.
Cô lập tức xua tay: “E k ăn nữa.”
Cảnh Thần Hạo nhìn tô nhỏ: “E chỉ ăn 1 chút thôi.”
“E mới sinh, e có khẩu vị, k muốn ăn.” Cô cười hì hì nhìn đứa bé trong lòng y tá, k nhịn đc đưa tay, “Mami ôm…”
“Phu nhân, con đang ngủ.” Y tá nhỏ tiếng nhắc, đưa con vào tay cô.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn đứa trẻ nhăn nhúm, da còn đo đỏ, như lúc đó nhìn thấy Mật Nguyệt v, nghĩ đến bộ dạng dễ thương bây h của Mật Nguyệt, con của họ sau này nhất định đặc biệt dễ thương.
Cô lật phía dưới của con, ngẩng đầu ngây ng nhìn Cảnh Thần Hạo: “Con trai!”
“Uhm, Nhiễm Nhiễm thật lợi hại.” Anh cúi đầu nhìn 2 mẹ con, sờ gáy cô: “Cực khổ rồi.”
“Em luyện tập tốt, k nhiều thời gian đã sinh ra, chỉ là sinh xong em liền ngất đi.” Cô nhớ giây trc còn nghe bác sĩ nói dùng sức, giây sau nghe tiếng em bé khóc, liền ngủ mất.
“Nhiều khi nghĩ nếu thời gian sinh lâu 1 chút, anh có thể chạy kịp đến xem nó sinh.” Nhưng Nhiễm Nhiễm sinh nhanh, cũng sẽ chịu ít khổ hơn, thời gian ngắn vẫn tốt hơn.
“Anh… cả đời này đừng hòng, em k sinh nữa, sau này anh trông phòng sinh của Noãn Noãn, nghe tiếng cháu ra đời đi!” Cô nhỏ tiếng nói, 2 mắt đã cúi xuống nhìn con trong lòng.
“Con có phải cũng mệt k? Nó k tỉnh lại, chúng ta nói chuyện như v, k làm phiền đến nó sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm có chút thất vọng, cô muốn xem con khóc, bộ dạng mở to mắt.
“Nó chắc mệt rồi, báo báo đều ngủ khá lâu, bảo bảo ngủ r, em có muốn ngủ?” Anh lo lắng sức khỏe của cô, vừa sinh xong, cơ thể hình như cũng khá tốt, tinh thần cũng tốt.
“Em… k muốn ngủ.” Cô muốn ôm con, chờ đến nó tỉnh.
“Mẹ đâu?” Đột nhiên cô nhìn 1 vòng, “Ngủ r s?”
“Uhm, trễ r, mẹ nghỉ r, Dương Dương Noãn Noãn cũng mai mới đến thăm chúng ta.” Anh đưa tay hướng về phía con trong lòng, mặt nhíu lại, thật đáng yêu.
Đây là con của anh và Nhiễm Nhiễm!
“Uhm, đặt tên đi! Ông xã!” Cô thấy tay anh chạm mặt bảo bảo, liền cảm thấy hạnh phúc.
Đều là ng cô yêu, thật tốt.
“Anh chạm cũng k tỉnh dậy, thật sự giỏi ngủ, có phải là con heo lười k?” Cô cười nói