Bùi Nhiễm Nhiễm đang cố vận động não suy nghĩ cớ rời đi, đột nhiên điện thoại Đường Sóc vang lên.
Là Cảnh Thần Hạo.
Từ sáng thư ký Lâm xin nghỉ giúp Bùi Nhiễm Nhiễm, anh luôn không yên lòng.
Anh biết, cô đang né anh. Nhưng hỏi thêm vài câu, liền hỏi ra vấn đề.
Cô muốn nhân hôm nay dẫn con đi nhập học.
Đây là cơ hội của anh, sao anh buông tha được.
Cho nên, hôm nay anh mới gọi cho Đường Sóc.
Nhưng Cảnh Thần Hạo không nghĩ đến, anh chậm 1 bước, điều anh muốn làm, Bùi Nhiễm Nhiễm đã làm xong.
Đường Sóc nhận điện thoại, ngữ khí lưu manh, “Hiếm khi người bận rộn gọi cho tớ, có chuyện gấp sao?”
Cảnh Thần hạo dựa vào ghế, “Đường Sóc, tôi nhớ cậu có trường mầm non tư nhân, tôi muốn đưa 2 đứa trẻ vào học.”
Bùi Nhiễm Nhiễm lúc này đã đứng dậy, lau miệng và tay giúp con, cười nói tạm biệt, Đường tổng, nhà tôi có việc, đi trước!”
Giọng cô không giả bộ gì, trong trẻo vui tai, thông qua điện thoại đến tai của Cảnh Thần Hạo, hô hấp của anh lập tức trì trệ.
Đây là giọng của Nhiễm Nhiễm!
“Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm,...” Cảnh Thần Hạo mạnh mẽ đứng dậy, không khống chế được vô thức nỉ non, tay cầm điện thoại khẽ run.
Anh không thể nghe nhầm!
Lại là tên này, Đường Sóc thấy 2 đứa trẻ và phụ nữ rời đi, nhíu mày, “Nhiễm Nhiễm nhà cậu đã biến mất 5 năm, cậu có phát điên cái gì?”
“Không, tôi nghe thấy tiếng của Nhiễm Nhiễm!” Cảnh Thần Hạo thật sự không bình tĩnh được, đưa tay nằm lấy đồ tây trên ghế, nói, “Bây giờ cậu ở đâu? Tôi qua tìm cậu!”
Đường Sóc đứng dậy nhìn biển hiện trước mắt, cong miệng, “Tớ ở đường Tri Nham 1 tiệm KFC cách trường mầm non Thất Thái Quang 100m bên phải, cậu muốn đến?”
Anh nói địa chỉ xong, bên kia chỉ còn tiếng tút tút.
- ----------- --------------
Đường Sóc không hiểu anh em của anh nghĩ gì, mắt hoa đào đầy nghi ngờ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi ở KFC đợi người.
Trong tập đoàn Cảnh thị, Cảnh Thần Hạo mở cửa phòng làm việc, sắc mặt nghiêm trọng, nhanh chóng đi ra ngoài.
Lâm Tri Hiểu đang trong phòng thư ký nhanh chóng ra đón: “Cảnh tổng, 10ph nữa là thời gian nói chuyện với Lý tổng Hà thị, bây giờ ngài muốn đi đâu?”
“Tránh ra! Nói chuyện với Lý đổng, cô đi thay tôi.” Cảnh Thần Hạo nhíu mày, thần sắc không kiên nhẫn, 1 đường đi vào thang máy riêng.
“Cảnh tổng, không được, Cảnh tổng…” Lâm Tri Hiểu gấp đến nhảy lên, tay chân vô lực quay vài vòng tại chỗ.
Lần này đàm phán quan trọng, trước đây đã chuẩn bị rất lâu, đến lúc bắt đầu, đại boss lại chạy đi, cô 1 thư kí làm sao được!
…
Cảnh Thần Hạo đi xuống nhà xe, vừa hay chạm mặt Thích Thịnh Thiên đến công ty báo cáo, Thích Thịnh Thiên nhếch mày, vừa muốn mở miệng nói đùa, lại phát hiện Cảnh Thần Hạo trực tiếp lướt qua anh.
Thích Thịnh Thiên nhíu mày, đưa tay kéo anh lại, “Cậu gấp cái gì?”
Anh cúi đầu nhìn bản thân, không đúng, hôm nay vẫn như cũ ngọc thụ lâm phong, không đến nổi khiến người ta nhìn không vào mắt.
“Thịnh Thiên, Nhiễm Nhiễm về rồi, tớ phải đi tìm cô ấy!”
Cảnh Thần Hạo lúc này nhịn không nổi nữa, kéo cửa đi lên xe.
Chỉ có anh mới biết, lòng bàn tay ra bao nhiêu mồ hôi, anh đang căng thẳng.
“Người phụ nữ đó sẽ không về, cậu tỉnh táo tí.” Thích Thịnh Thiên chặn trước cửa xe, không để Cảnh Thần Hạo đi.
Cảnh Thần Hạo khởi động xe, sắc mặt lạnh lùng, cắn răng cảnh cáo., “Tránh ra!”
“Tớ sẽ không để cậu đi, có gan thì cán thân tớ qua.”
Thích Thịnh Thiên cắn răng, lòng nghĩ, để anh em nhận ra được sự thật, anh liều 1 lần.
Chút ý nghĩ đạp thắng cũng không có.
“Má!” Thích Thịnh Thiên nhanh chóng né qua bên, nổi da gà, “Cảnh Thần Hạo, cậu chết tiết vì 1 người phụ nữ, đâm anh em 2 đao!”
- ----------- --------------