"Anh bị thương rất nặng, không đến bệnh viện thì không thể nào xử lý được, vả lại lúc mẹ anh gọi điện thoại thì anh đang hôn mê, nên em đã bắt máy, thế là họ đều biết cả, anh yên tâm, em không nói là do đánh nhau ở quán bar bị trọng thương, mà là do sự cố." đương nhiên là cô ta sẽ không nói là ở quán bar rồi.
"Anh không muốn họ lo lắng." Mẫn Lệ nhìn cô ấy, hai tay tự nhiên xụi xuống, "vợ ơi, em móm anh nhé! Tay anh không nhấc lên nổi, nhấc lên thì phần lưng sẽ bị đau!"
"Em biết mà." Cô ta ngồi xuống giường, bác sĩ đã nói rồi, vết thương có liên lụy đến hai tay.
Mẫn Lệ vẫn chưa đưa hai tay lên thử, chẳng qua chỉ muốn cô ta móm thôi.
Cố Linh ngồi bên cạnh anh ta, chầm chậm móm anh ta ăn, "mẹ kêu anh cẩn thận, có thể khoảng thời gian này mẹ sẽ không hối chúng ta sinh con đâu."
Bởi vì con trai đang bị thương, không thể vận động nhiều.
"Anh lại cảm thấy không được vui." Những ngày này anh không thể ngủ cùng với vợ mình.
"Em......cũng không vui vẻ gì, anh bị thương rồi! sau này đừng ngốc như thế nữa, em có thể tự bảo vệ bản thân mà, nếu không làm sao mà em có thể đi đây đó mà không bị gì biết bao nhiêu năm được chứ?" Cố Linh vẻ mặt nhẹ bỗng cười khẽ.
Cô ta đừng nhắc đến vấn đề này thì thôi, cô ta vừa nhắc đến thôi, thì anh lại nghĩ đến cảnh tối qua, quả nhiên là một cô gái mà cô ta đánh rất giỏi.
"Làm sao em biết được những việc đó? Em hồi nhỏ hay đánh nhau với người khác à?" Mẫn Lệ không thể tưởng tượng lúc nhỏ cô ta như thế nào.
Cô ta không có cha mẹ, chỉ có một người nghĩa phụ, vả lại trước kia nhà của nghĩa phụ không có tiền, cuộc sống trước kia của cô có phải rất cực khổ?
"Đâu có! Đều là nghĩa phụ dạy em đấy, cha nói em là con gái yếu đuối, nên học tí võ nghệ để phòng thân, vả lại những tên côn đồ tối qua đâu có chuyên nghiệp mấy, đâu biết chém người! em chỉ sử dụng công phu mèo gào thôi à!" cô ta múc một muỗng canh đút vào miệng anh ta, "uống thêm tí nữa!"
Anh ta mở miệng ra húp canh, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào cô ta, "sau này anh sẽ bảo vệ em, lần sau nếu mà có gặp tình cảnh như vậy nữa, em nên tranh thủ cơ hội chạy trốn, anh sẽ xử nốt những thứ còn lại."
"Em đã hiểu ý anh rồi, cho dù em có ở bên cạnh anh đi nữa, thì cũng sẽ cản trở anh đúng không?" cô ta bễu môi, "được, sau này có gặp trường hợp như thế, em sẽ chạy! mặc kệ anh, mặc kệ anh bị chém vậy!"
"Không thể, anh không thể bị chém được."
"Quả nhiên em là vật cản trở mà......" cô ta vừa mới cười vẻ mặt thản nhiên, nhưng vẫn đút anh ta uống canh.
"Em không phải cục nợ, anh chỉ không muốn em bị thương." Bởi vì anh đang bị thương, nên giọng nói có phần nhỏ nhẹ đi nhiều.
"Ừm, cám ơn anh."
Anh ta đối xử tốt với cô ra sao, cô đều nhớ rõ.
Trong phòng bệnh bỗng nhiên yên tĩnh, sau khi anh ăn xong, anh mắt không ngừng nhìn vào khuôn mặt nhỏ của cô, "tối qua đến giờ em không có nghỉ ngơi sao?"
"Hình như là vậy." cô ta luôn ở bên cạnh trông anh.
Lúc vào phòng mổ thì đứng bên ngoài trông nom, khi vào phòng bệnh thì ngồi bên cạnh trông nom.
Cho đến giờ chỉ mới chợp mắt được tí thôi, nhưng chưa ngủ được giấc nào dài cả.
"Lên đây, chúng ta cùng ngủ nhé." Anh ta vén cái chăn ra, "sắc mặt em không được tốt, ngủ tí đi!"
"Em vẫn chưa ăn gì, em ngủ trước đi!"
"Em......chưa ăn sao?" anh ta lập tức nghiên đâu nhìn vào cái bàn, phát hiện vẫn còn một phần.
"Vậy em ăn đi, anh nhìn em ăn xong rồi cùng đi ngủ." anh ta lại tiếp tục nói.
Cố Linh nghĩ anh ta đùa giỡn, không ngờ anh ta lại nghiêm túc.
Sau khi cô ta ăn xong, thật sự rất buồn ngủ, cởi chiếc áo khoác ra, bèn cùng anh ta lên giường ngủ, ngủ ngon lành.
Mẫn Lệ nằm sấp, nhưng cánh tay của anh đang nằm trên người cô, gượng mặt của cô tựa vào người anh, tư thế ngủ của hai người thật sự ái mị.
Lúc Mẫn mẫu và Mẫn phụ đến nơi, nhìn thấy tình cảnh như thế, thập phần đầm ấm.
Hai người lại lặng lẽ đóng cửa lại, vẻ mặt của Mẫn mẫu vừa ý nhìn Mẫn phụ nở nụ cười, "tôi nói quan hệ của hai đứa nó rất tốt mà! Đã bị thương rồi, lại cùng ngủ với nhau đấy, không tệ!"
"Nếu như quan hệ vẫn tốt như vậy, bà còn lo gì nữa? chúng ta đi thôi! Bất kể Mẫn Lệ bị thương như thế nào, bây giờ đều là chuyện của hai vợ chồng nó, không cần đến người làm cha mẹ như chúng ta lo đâu." Mẫn phụ lôi bà đi ra ngoài.
Sau khi Mẫn mẫu rời đi, quay về phía sau nhìn thêm vài cái, "haizz, cuối cùng con trai cũng có mái ấm rồi, tôi có thể yên tâm rồi! nếu như có thể sinh thêm đứa cháu thì càng yên tâm hơn!"
Sau khi Mẫn Lệ ngủ dậy, nhìn thấy Cố Linh bên cạnh, gương mặt cô ta hồng hào, vẫn ngủ rất ngon.
Từ tối qua đến hôm nay, chắc cô ấy mệt mỏi lắm rồi.
Tư thế nằm sấp này thật sự không thoải mái chút nào cả, tay anh muốn tiếp cận cô thật sự rất khó.
Anh ta chầm chậm, cẩn thận ngồi dậy, ngón tay chầm chậm tiến gần mang tai của cô, muốn giúp cô vén tóc lên tai.
Nghĩ rằng sẽ không làm cô dậy, ngón tay vừa chạm vào mang tai thì cô tỉnh dậy.
Cố Linh nhìn tay anh, lại nhìn vào mặt trắng bệch của anh, "anh khỏe tí nào chưa? Còn đau không?"
"Anh......đỡ nhiều rồi." anh ta vẫn còn chút, thuốc tê đã không còn tác dụng nữa rồi, những con đau như kim châm từ từ truyền đến.
"Vậy em yên tâm rồi!" cô ta cũng ngồi dậy.
Cửa phòng bệnh vào lúc này được mở ra, Mẫn Lệ và Cố Linh đều ngây người, đồng thời im miệng không nói gì nhìn ra ngoài cửa.
Bóng dáng xuất hiện của Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu.
"Hai người chịu chơi thế! Lợi hại hơn anh đây nhiều! thế mà......chơi đến vào bệnh viện luôn đấy!" Thích Thịnh Thiên ôm lấy Lâm Tri Hiểu đi vào trong, nhìn vào giường bệnh có hai người đang ngồi cạnh nhau, "Lệ tiểu tử, ghê nhỉ!"
"Em......không cẩn thận bị thương rồi, không sao!" anh ta cảm thấy Cố Linh chắc không gọi điện nói cho Thích Thịnh Thiên nghe đâu nhỉ?
Làm sao anh ta biết vậy?
Mặc kệ vậy, Thích Thịnh Thiên mà biết, thì chắc chắn anh Hạo cũng sẽ biết!
Nói thế, thì mọi người đều biết hết rồi!
Việc xấu hổ như vậy, anh ta thật sự không muốn mọi người đều biết.
Nhưng mà bây giờ có nói gì thì cũng trễ rồi!
"Em đừng gạt anh nữa, chuyện xảy ra tối qua anh đều biết rõ mồng một, nhưng mà đừng nói nữa, em thật sự rất đàn ông!" Thích Thịnh Thiên khẽ cười, ánh mắt nhìn vào Cố Linh đang ngồi cạnh, "em gái, dù sao thì cũng đã đỡ cho em một đao, sau này hai người nên sống tốt với nhau nhé!"
"Điều này không cần anh nói, nếu như anh muốn đến đây thăm em, thì đủ rồi, anh có thể đi!" đã lâu lắm rồi Mẫn Lệ không có xấu hổ đến vậy, lại ở trước mặt anh em như vậy.
"Anh......không đi." Thích Thịnh Thiên ngồi xuống ghế sofa, Lâm Tri Hiểu bưng một ly nước uống.
Cô ta cắm đầu uống, không biết nói lời xin lỗi như thế nào.
Lỗi đều do cô mà ra, nguyên do đều do cô, nên mới xảy ra sự việc như thế này.