Bùi Nhiễm Nhiễm thấy phương thức làm việc của anh ta như thế, biết rằng bởi vì anh không muốn xa cô, nhưng lúc mở cuộc hop, cô không muốn đứng ra.
Cô ta lắc lư nhẹ, chầm chậm biến mất khỏi phạm vi camera, cúi đầu nhìn vào weibo vừa được mở ra.
Người xảy ra chuyện quả nhiên là Tống Thủ!
Cô ta chợt nhớ người này đóng vai nam chính trong thật tiếc cho ảnh đế!
Nhưng vẫn hy vọng anh ta không bị hủy dung nhan, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm.
Nếu sau này thật sự có xảy ra chuyện, không thể tiếp tục làm việc trong giới giải trí, thì họ làm sao nói chuyện với Đường Sóc đây, đường đường là một ảnh đế, trong lúc anh ta vẫn còn hôn mê thì xảy ra chuyện rồi.
Qua hơn nửa tiếng đồng hồ, cô mới nghe thấy Cảnh Thần Hạo cất tiếng, "Ừm, giải quyết như thế đi, giao hết cho các người đấy."
Cô ta quay sang thấy anh ta đang gấp máy tính lại, đặt lên chiếc bàn trà ở trước mặt.
"Có căng quá không?" cô ta quan tâm hỏi han.
"Không sao, sự việc lần này có nhiều người bàn luận là người trong tổ kịch cố ý giở trò, nên...... có hơi khó nói chuyện, xử lý cũng không phải khó, em không nên lo lắng." anh ta cúi người nhìn xuống cái máy tính bảng của cô, "trên mạng đề cấp đến nhiều cái không thật."
"Em biết mà, xem chơi thôi, chứ em không để tâm làm gì" cô ta cười đưa máy tính bảng cho anh, "thấy em biết điều chưa, biết là không nên coi máy quá nhiều."
Nếu như cô ta mà tiếp tục chơi máy, dám chắc sẽ bị anh ta tịch thu.
Vì muốn ngày mai vẫn được tiếp tục cho chơi, nên hôm nay cô chịu hy sinh tí.
"Ngoan lắm." Cảnh Thần Hạp đặt máy tính bảng lên bàn trà, "đi thôi, dẫn em đi ăn để bổ sung năng lượng."
"......" nếu ăn nữa cô sẽ mập đến lăn mất.
Thật sự không cần phải bồi bổ gì nữa á!
Khí lực không giống người ta, thì phải chịu sự phục tùng thôi.
- -
"Bi kịch rồi!" Cố Linh ngồi trên ghế sofa, ăn dâu tây, xem tin tức trên điện thoại.
Mẫn Lệ ở đối diện đang chuẩn bị ký tên vào xấp văn kiện, thì nghe tiếng cô ta nói, "sao thế?"
"Em vừa nhìn thấy một ảnh đế vừa từ trên dây cáp té xuống, hình như là nghệ sĩ của công ty người bạn của anh đấy, thật tội nghiệp! em đã xem rất nhiều bộ phim anh ta đóng! Đều được phát sóng ở nước ngoài." Cố Linh tiếp tục lấy trái dâu móm vào miệng mình.
"Người này? Em thích anh ta sao?" Mẫn Lệ bỗng đặt cây bút trên tay mình xuống, đứng dậy tiến gần cô.
Mẫn Lệ ngồi xuống cạnh cô, nhìn vào dung mạo người đang xuất hiện trên màn hình, "anh ta có gì đẹp đâu chứ, đâu bằng anh? Anh mới là người điển trai nhất."
Cố Linh nhìn vẻ mặt tự tin của anh ta, thực sự anh ta rất điển trai, nhung?
Trong lúc anh ta nói lời lẽ tự tin ra thì đã lộ cái giọng lớn tiếng thiếu xót của anh ta.
Điểm này......
Cố Linh tự nhận cô không có cách nào giúp Mẫn Lệ giải quyết rồi.
Hay là nên đợi đến tình yêu đích thật của anh ta giải quyết dùm vậy.
"Vợ ơi, em có ý kiến chăng?" Mẫn Lệ thấy cô ta không nói gì, liên tục gặng hỏi.
"Không có ý kiến gì cả, nhưng mà...... em có ý kiến về tầng số âm thanh khi nói chuyện của anh đấy" cô ta đặt điện thoại xuống, bỗng nhiên kéo anh ta đứng dậy, "đi thôi, chúng ta đi mua một món đồ."
"Mua gì thế?" Mẫn Lệ nghi hoặc theo cô ta đi ra cửa.
Lúc ra khỏi văn phòng, Cố Linh bỗng nhiên buông tay anh ra, "anh hãy tiếp tục làm việc đi, mình em đi mua được rồi!"
"Em mua gì thế? Cái ô nhỏ?" anh ta cúi người mê mị nhìn cô ta.
Trong đầu anh lúc nào cũng có những chuyện đó nhỉ? Cái gì mà cái ô nhỏ chứ?
"Không phải!" cô ta quay người bỏ đi.
Mấy ngày nay đều ở cạnh anh ta, cô muốn thử rời xa anh ta xem sao.
Không thể cả ngày cả đêm đều dính nhau suốt được, đây không phải là phong cách của cô.
"Anh đi cùng với em!" anh ta không yên tâm để mình cô đi.
"Ừm, tùy anh vậy." còn lâu cô mới quan tâm!
Công ty đâu phải của cô, tiền kiếm được cũng không phải của cô, không làm việc thì thôi!
Cô ta là người cám dỗ, đừng thích cô nữa!
Đến nơi, thấy Cố Linh mua một cái máy đo âm thanh, Mẫn Lệ cảm thấy không thoải mái.
"Vợ, đây là ý gì đấy?" sao cô ta lại có thể mua cái máy này thế nhỉ!
"Chúng ta làm một cái ước hẹn! em đã nghiên cứu trên mạng rồi, 60dB là âm thanh nói chuyện thông thường, đối với anh thì hơi khó, chúng ta không hấp tấp, từ từ thôi, 65dB vừa đủ chuẩn, nếu như anh khiến cái máy đo âm thanh này vượt chuẩn, thì sẽ bị phạt." cô ta giơ cao cái máy đo âm thanh, "sao nào?"
Mẫn Lệ nhìn vào cái máy kim đáng chỉ số 55, giọng cô ta nói chuyện nhỏ thế?
Lại không vượt quá tiêu chuẩn nói chuyện bình thường, nên giọng nói chuyện của mình làm sao không lớn được?
"Được thôi!"
Một câu trả lời nạp đủ hơi.
Cố Linh nhìn vào cây kim trong máy chỉ số 75dB!
"Được! đã nằm trong âm thanh của đường phố ồn ào rồi, anh muốn trừng phạt như thế nào?" Cố Linh nhìn anh ta, trong đầu chuyển động nhanh.
Phải làm sao ư?
Phải trừng phạt như thế nào mới có tác dụng với Mẫn Lệ đây?
"Chúng ta vào xe hẳn nói, đứng ở nơi đây thảo luận không tốt lắm." Cố Linh nói hồi kéo anh ta đi.
Mẫn Lễ cũng đang suy nghĩ nên trừng phạt như thế nào?
Nên lúc bị cô ta kéo đi thì mới chịu phản ứng.
Hai người ngồi vào trong xe, Mẫn Lệ liền lái về công ty, Cố Linh đang suy nghĩ cách để trừng phạt.
"Hay là trừng phạt anh cứ một lần như vậy thì xa cách một đêm có được không?" cô bỗng nhiên bật cười nói.
"Vợ ơi, sự trừng phạt này hơi nặng đấy, hơi nghiêm khắc, thiếu tình người, anh không chấp nhận." còn lâu anh ta mới chịu sự trừng phạt như thế.
"Anh dựa vào đâu mà không chấp nhận? đều tại giọng nói lớn tiếng của anh làm ồn đến em, đâu phải em nói chuyện làm ồn anh đâu, nếu đổi lại là em, sẽ vì anh mà hạ thấp giọng nhỏ nhẹ lại." cúi đầu nhìn vào cái máy đo âm thanh, "ối, mua uổng phí rồi."
Cô ta mở cửa sổ xe ra, hành động như muốn quăng cái máy đi.
"Đừng ném!" Mẫn Lệ nói liên hồi.
"Sao thế?" cô ta cũng không muốn ném, cố ý dò thăm anh ta.
"Đổi trừng phạt khác, cái này anh không chấp nhận." anh ta có thể hạ nhỏ giọng lại, nhưng được như thế.
Họ đều là vợ chồng tân hôn, nhật cửu sinh tình, nếu không cái đó thì làm sao sinh tình được?
"Được thôi! Để em suy nghĩ." Cô ta vì muốn Mẫn Lệ thay đổi giọng nói, nên cố gắng đổi vậy.
Theo lý mà nói, cô ta có thể mặc kệ anh, bất kể anh là người như thế nào, sau này cô cũng sẽ rời khỏi anh.
"Vậy đi! Nếu như anh vượt quá một lần, thì sẽ bị ngậm miệng không nói gì trong mười phút, ngoại trừ lúc công việc quan trọng, còn ở trước mặt em thì không được." cô ta giơ cái máy đo âm thanh lên, "có được không? Có làm được không?"
"Được." anh ta hạ nhỏ giọng lại nói.
"Được, quyết định vui vẻ vậy đi." Cô ta cúi đầu dọc cái máy chơi.
Vậy thì tốt, nhưng mà sau này mỗi khi cô ra đường đều phải đem theo cái máy sao?
Những ngày đó sẽ bị người ta xem là người bất thường mất.
May thay cô là phụ nữ, có thể bỏ vào túi xách, nếu là một người đàn ông thì, Mẫn Tiểu Thụ chết chắc!