“Thích.”
“Nếu em thích vậy về sau mình sống ở đây đi, dù gì mình cũng chơi đủ rồi.” Cố Phi Trì nhìn cảnh sắc trước mặt, nghiêng đầu quay sang nhìn bà.
“Em chơi chán rồi, anh vẫn có thể đi chơi thêm mà, không cần phải lo cho em.” Bà mở to mắt nhìn cây thông ở trước mặt.
Cây này là lúc Nhiễm Nhiễm còn nhỏ, cô cùng Chánh Nam và Nhiễm Nhiễm trồng, bây giờ đã lớn như vậy rồi.
“Em ở lại đây, sao anh có thể đi đâu khác. Mấy tháng không gặp em đã là giới hạn cuối cùng của anh rồi.” Cố Phi Trì thuận mắt nhìn theo tầm nhìn của bà, từ phía sau ôm eo bà.
“Chúng ta ở bên nhau đi được không? Nhiễm Nhiễm cũng hiểu cho em, không phản đối cho chúng ta mà, em cũng không thể cô độc cả đời được.”
“Em…….” Nhiễm Nhiễm đúng là sẽ hiểu.
“Mẹ!” Tiếng Nhiễm Nhiễm từ phía sau truyền đến.
Cố Phi Trì buông Bối Tĩnh Nguyệt ra, cả hai cùng quay lại đã thấy Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo đứng cách đó không xa.
Cảnh Thần Hạo nhận được tin có một người đàn ông rất thân thiết với Bối Tĩnh Nguyệt nên Bùi Nhiễm Nhiễm muốn đến xem.
Vậy nên hai người họ đã tới đây.
Thì ra là thật!
Bói Tĩnh Nguyệt liền biết người hầu trong nhà có người của Cảnh Thần Hạo, đã đổi người rồi mà vẫn có.
Đúng là không thể làm gì khác.
Đây cũng là lý do bà không muốn Cố Phi Trì vào nhà.
Cố Phi Trì không có gì kinh ngạc, ông đã biết trước sẽ có ngày này.
Ông dứt khoát ôm eo Bối Tĩnh Nguyệt đi về phía họ, “Xin chào, bác là Cố Phi Trì.”
“Chào chú.” Bùi Nhiễm Nhiễm sờ bụng, lễ phép chào hỏi.
Cô nhớ trước đây Vivian có nói mẹ cô có bạn trai, nhưng đã lâu mà không thấy gì, cô cứ tưởng không phải.
Không ngờ lại gặp vào lúc này.
Đúng là không tệ, nhưng trên mặt có một vết sẹo mờ mờ, hình như là vết dao.
Sao lại bị thương ở mặt?
“Lúc còn trẻ nóng tính quá nên có xung đột với người khác một chút.” Cố Phi Trì chỉ vào vết sẹo trên mặt của mình, cười cười nói.
“Ưm, nhìn cũng hay hay, ngầu lắm!” Bùi Nhiễm Nhiễm cười cười nói, “Ngoài này lạnh quá, mình vào nhà rồi nói.”
Cảnh Thần Hạo ôm Bùi Nhiễm Nhiễm đi vào trong, Bối Tĩnh Nguyệt và Cố Phi Trì đi phía sau.
Vào trong đại sảnh ấm hơn nhiều.
Họ ngồi trên ghế salon, Bùi Nhiễm Nhiễm đang đeo bao tay, khá ấm áp.
Cô nghiêng đầu nhìn Cảnh Thần Hạo, “Em vẫn thấy anh nắm tay em sẽ ấm hơn.”
“Vậy để anh làm ấm tay đã, rồi mới nắm tay em.” Tay anh có chút lạnh.
“Da.” Cô đưa găng tay cho anh, cô cầm ly nước ép lên uống.
Hiện tại cái cô quan tâm là mẹ và chú Cố đang ngồi đối diện.
“Mẹ, chú Cố.” Thật ra cô không định phản đối, cũng không có gì để phản đối.
“Nếu hai người thích, con không có gì phản đối, hôm nay con chỉ tới xem một chút thôi.” Cô vừa cười vừa nói, “Mẹ vui là con vui rồi.”
“Nhiễm Nhiễm, cám ơn con đã hiểu, nói thật đúng là chú có chút lo lắng, dù gì……” Cố Phi Trì nhìn Bối Tĩnh Nguyệt, “chúng ta cũng không còn nhỏ.”
“Không nhỏ thì không thể có hạnh phúc sao? Ba cháu ở trên trời cũng muốn có người thay ba chăm sóc cho mẹ, chăm sóc mẹ thật tốt. Cháu giống đứa trẻ không hiểu chuyện như vậy sao?”
Cô không ngăn cản mẹ đi tìm hạnh phúc, cũng mong bà sẽ không ngăn cản cô đi tìm hạnh phúc của mình.
Bọn họ chúc phúc lẫn nhau, hòa thuận vui vẻ.--
Cô nói xong liền uống một ngụm nước trái cây, vừa đặt ly nước xuống đã bị Cảnh Thần Hạo nắm tay.
Tay của cả hai bây giờ đều đang rất ấm áp.
“Mẹ biết rồi, quan trọng nhất bây giờ là đứa con trong bụng con, chuyện của mẹ từ từ rồi nói, bụng con đã lớn vậy rồi còn chạy lung tung. Phải ngoan ngoãn chăm sóc mình thật tốt, để cậu ấy chăm sóc con thật tốt.”
“Anh ấy chăm sóc con rất tốt.” Tay cô còn đang bị nắm chặt như vậy, chăm sóc vậy còn chưa đủ tốt sao.
Cảnh Thần Hạo nhìn cô, cô tin tưởng anh như vậy, anh cũng không cần nói gì thêm, im lặng ngồi kế bên cô là được rồi.
Lời muốn nói, bà xã sẽ nói giúp anh.
“Chăm sóc tốt mà còn đưa con đến đây, đã biết không nên vậy rồi.” Mặt Bối Tĩnh Nguyệt lạnh xuống.
“Con muốn tới gặp chú Cố, không lẽ mẹ có nhà mới con không thể đến sao, không thể đến xem hay đến thăm mẹ hay sao?” Khi cô biết tin đã lật đật xuất phát ngay.
“Nhiễm Nhiễm, mẹ con là đang lo cho con, con là con của Tĩnh Nguyệt vậy cũng là con của chú, chúng ta sau này sẽ là người một nhà.” Cố Ph Trì lập tức lên tiếng hòa giải.
Cô có thể hiểu tấm lòng của mẹ, cũng mong bà có thể hiểu tấm lòng của cô.
“Ưm, chú Cố, vậy mẹ cháu sau này làm phiền chú chăm sóc, con về trước đây.” Mẹ cô đã muốn cô về thì cô về.
“Được, chú sẽ chăm sóc mẹ cháu thật tốt.” Cố Phi Trì nhìn họ đứng dậy, ông cũng đứng dậy.
“Da.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn gương mặt lạnh lùng của Bói Tĩnh Nguyệt, “Mẹ, con đi trước.”
“Đi đi!” Bối Tĩnh Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô.
Cảnh Thần Hạo cùng cô chậm rãi rời đi, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Sau khi lên xe, Bùi Nhiễm Nhiễm tựa đầu vào vai Cảnh Thần Hạo,” Mẹ……đây là vẫn còn giận em sao?”
“Là giận anh.” Anh vẫn nắm chặt lấy tay cô: “Mẹ vợ không thích anh, thấy anh cùng tới với em nên mới không vui như vậy, sau này chúng ta biết làm sao đây, chỉ có thể để em một mình tới thăm mẹ rồi.”
“Sao em có thể đi một mình, không phải vẫn còn Dương Dương Noãn Noãn và bảo bối trong bụng em sao, còn về phần anh……” Cô mở to mắt, đảo đảo mắt, “Cũng đi chung luôn, em sẽ không vứt bỏ anh đâu.”
“Bà xã thật tốt.”
“Đương nhiên rồi, bây giờ mẹ không thích anh vì mẹ vẫn chưa hiểu anh thôi, không phải có câu mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích sao, huống hồ anh lại đẹp trai, nhiều tiền, còn quan tâm người khác như vậy.” Cô nghịch ngợm nắm chặt tay anh, “Vả lại em thích, mẹ cũng sẽ thích.”
“Ưm.” Cảnh Thần Hạo nhàn nhạt trả lời.
Trong vườn nhà Bùi gia.