Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 716




Nhỏ như thế đã biết hôn Dương Dương.

“Con gái ba làm giỏi lắm!” Thích Thịnh Thiên nhìn Mật Nguyệt, giơ một ngón tay cái lên, “Tiếp tục! Mật Nguyệt! Lên!”

“Anh đàng hoàng một chút, nó mới lớn bao nhiêu? Lên gì mà lên?” Lâm Tri Hiểu kéo anh lại, cố ý lạnh mặt xuống, “Đừng có dạy hư con nít.”

“Anh nói là hôn thôi, đâu phải là gì đâu.” Thích Thịnh Thiên ôm lấy cô dựa vào sofa, “Đúng là không tệ.”

Mật Nguyệt hình như nghe hiểu được lời của ba, đột nhiên cười haha lên.

Tay nhỏ đưa lên mặt Dương Dương, đầu cũng dựa sát vào cậu, không khóc nữa.

Dương Dương một tay dùng sức ôm lấy cô bé, tay khác lau nước mắt cho cô bé.

“Em phát hiện, Dương Dương đối xử với Mật Nguyệt, còn kiên nhẫn hơn so với Noãn Noãn.” Bùi Nhiễm Nhiễm dựa vào người Cảnh Thần Hạo, cười nói.

“Thật sao? Đàn ông thì phải thế, phải kiên nhẫn với vợ.” Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn vào khuôn mặt cô, “Hôm nay cảm giác thế nào?”

“Khá tốt đấy.” Cô sờ vào bụng, nhìn vào Noãn Noãn đang qua đến.

“Sao thế, Noãn Noãn.” Noãn Noãn hình như có chút giận dỗi.

“Mẹ ơi, con vừa nãy nghe được mẹ nói, anh đối xử tốt với chị dâu nhỏ hơn con!” Cô bé bĩu môi, có chút không vui.

“Anh đối xử với con cũng tốt, vô cùng tốt, chỉ là! Lúc con lớn như Mật Nguyệt, anh trai cũng chỉ lớn bấy nhiêu, không thể chăm sóc con.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào khuôn mặt nhỏ của cô bé, rất kiên nhẫn nói.

“Cái này thì! Con hiểu rồi.” Noãn Noãn lập tức cười lên, nhìn vào Dương Dương bị Mật Nguyệt nhéo mặt, “Anh trai sau này tuyệt đối là một người thê nô.”

Dương Dương như là không nghe thấy lời của Noãn Noãn vậy, mặc cho Mật Nguyệt ở trên mặt mình phá phách.

“Mật Nguyệt nhà chúng ta đáng yêu quá, thê nô cũng hợp lý thôi, khá tốt, là biểu hiện thương vợ.” Thích Thịnh Thiên cúi đầu nhìn vào Lâm Tri Hiểu còn đang giận, “Hiểu Hiểu, một lát Lệ tiểu tử cùng vợ cậu ta đến, em muốn tám gì cũng được, bây giờ cười lên nào? Nếu không người ta vừa đi vào, em lạnh mặt lại, còn tưởng rằng em không thích vợ cậu ta đấy.”

“Cậu ta kết hôn rồi?” Lâm Tri Hiểu lập tức tỉnh táo, “Khi nào vậy? Kết hôn với ai? Chúng ta quen biết không?”

“Em quả nhiên có hứng thú tám chuyện người khác hơn là anh.” Anh có phải dạo gần đây không còn cảm giác tồn tại?

“Em hiếu kì mà……” Cô dựa vào người Thích Thịnh Thiên, mỗi đêm đều bị anh đè xuống, ngẫu nhiên cũng muốn phản kháng lại chút.

Bùi Nhiễm Nhiễm nghe được lời Thích Thịnh Thiên, cũng có chút tò mò, nhưng cô nhớ rằng lời nói sau khi ngày đó Mẫn Lệ xem mắt thất bại xong, chạy đến đây nói.

“Cậu ta trước đó còn đang xem mắt, nhanh như thế kết hôn, cưới nhanh sao?” Cô hiếu kì nhìn vào Cảnh Thần Hạo bên cạnh, âm thanh nhẹ nhàng hỏi.

“Hình như kết hôn rồi, chính là người con gái ngày đó cậu ta nói.” Cảnh Thần Hạo rất kiên nhẫn trả lời.

Lâm Tri Hiểu phát hiện hỏi Thích Thịnh Thiên, chi bằng nghe Nhiễm Nhiễm hỏi Cảnh tổng.

“Em dâu vẫn không tệ, thợ nhiếp ảnh quốc tế, hôm nay bức ảnh người chết chúng ta đi thăm viếng đó là do em ấy chụp đấy, vẫn không tồi lắm, trắng đen rõ ràng.” Thích Thịnh Thiên cũng mở miệng nói.

“Thợ nhiếp ảnh quốc tế chụp ảnh người chết?” Lâm Tri Hiểu tiêu tan giấc mộng về thợ nhiếp ảnh quốc tế rồi.

“Đừng khi dễ người khác, cũng rất giỏi đúng không? Ảnh người chết đấy, trắng đen rõ rệt, đến phòng để xác chụp đấy!” Thích Thịnh Thiên cúi đầu nhìn vào mặt cô, cười nói.

Lâm Tri Hiểu biết anh cố ý nói như thế, nhưng cũng không phải không vui, không thèm quan tâm anh.

Mật Nguyệt quấy phá một hồi lâu, liền đi ngủ rồi.

Dương Dương bế cô bé lên lầu, Noãn Noãn ngồi chán cũng đi rồi.

Trong đại sảnh còn lại bốn người lớn, cách nghĩ trong lòng cũng khá giống nhau, tại sao vẫn chưa đến.

“Cậu ta có khi nào lạc đường rồi không?” Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên hỏi, “Hai người không phải cùng nhau từ mộ viên xuất phát sao? Tại sao đến nửa đường không còn bóng dáng? Hay là họ không dự định đến?”

“Cái này……” Thich Thịnh Thiên nghĩ đến lời của Cảnh Thần Hạo, “Vấn đề này nên hỏi lại bản thân họ, chỉ có họ mới biết được.”

“Được thôi!” Đầu cô dựa vào người Cảnh Thần Hạo, cảm nhận được hơi thở của anh, “Chuyện của phó thị trưởng thì sao? Sau này còn có ảnh hưởng không?”

“Có, cũng hết cách.” Có người không ngừng tung tin xấu ra, cố ý bôi nhọ.

“Cái này em cảm thấy không cần vội, hồ ly phút cuối cũng sẽ lộ ra đuôi hồ ly thôi.” Thích Thịnh Thiên khó lắm mới nghiêm túc nói.

“Uhm.” Bùi Nhiễm Nhiễm gật đầu.

Lại qua được một hồi, mới nghe được tiếng xe hơi bên ngoài truyền vào.

Chưa đầy vài phút, liền nhìn thấy bên ngoài đi vào hai người một đỏ một đen, và trên tay Mẫn Lệ còn đẩy hai chiếc xe nôi em bé.

“Anh Hạo, chị dâu, đây là Tiểu Linh tặng cho em bé sắp sinh, xe nôi em bé, còn có rất nhiều đồ chơi em bé.” Mẫn Lệ đẩy xe nôi em bé qua đó, “Còn có một cái cho Mật Nguyệt.”

Anh đặt nôi em bé trên tay xuống, ôm lấy Cố Linh đi qua đó, “Đến có chút muộn, cô ấy lựa đồ lâu quá, lựa chọn tỉ mỉ đấy.”

Cố Linh liếc anh một cái, hận không thấu lập tức bịt miệng anh lại, mở miệng là mách lẻo, bộ không thể nói chuyện đàng hoàng sao?

“Tiểu Linh, chào cô.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào cô, dịu dàng hỏi thăm.

Đúng là khá xinh đẹp, hơn nữa rất có khí chất.

“Chào chị dâu.” Cố Linh cũng cười đáp.

Lâm Tri Hiểu ở bên trái nhìn vào cô ấy, thợ nhiếp ảnh quốc tế, nghe nói rất cao, nhìn vào vẫn là rất cao, khí chất cảm giác rất tốt.

Áo đỏ trên người phối với cô ấy càng có khí chất, tóc ngắn ngang tai không tệ.

“Chào cô! Tôi tên Lâm Tri Hiểu.” Cô cũng cười chào hỏi.

“Chào chị! Lần đầu gặp mặt, đến thực tình có chút vội vã, lần sau chúng tôi mời. Mời mọi người dùng cơm.” Cố Linh cười nói.

“Được! Không vấn đề, vợ em nói là được!” Mẫn Lệ ở một bên nghe, lập tức hùa theo.

“Nhất định đi! Em dâu thật tình tốt quá.” Thích Thịnh Thiên nhìn vào Cố Linh, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ đen, “Hiểu Hiểu, em dâu bao nuôi em đấy.”

“Nói ít lại!” Lâm Tri Hiểu nhìn lên tấm thẻ đen trước mặt, đột nhiên lấy tấm thẻ ra làm gì.

“Không lấy anh lấy.” Anh lại đặt trở về, “Không sớm nữa, ăn cơm ăn cơm, kêu Dương Dương Noãn Noãn xuống đây.”

Thích Thịnh Thiên đột nhiên trở thành chủ nhân.

Nhưng Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm cũng không giận, liền đứng dậy ăn cơm.

Bây giờ vẫn là bữa trưa, cho nên không có ăn lẩu như Thích Thịnh Thiên nói.

Trên bàn ăn, Mẫn Lệ gọi là có thể biểu diễn một lần rồi.

Ngày xưa đều là nhìn bọn họ show ân ái, đút cho vợ ăn, anh hôm nay cũng có vợ ở bên cạnh rồi.

Thế là, Cố Linh có chút bất lực nhìn vào đồ ăn trong chén, cô và Mẫn Lệ cũng có ăn cơm qua vài lần, cho nên vẫn là hiểu được hai bên thích ăn những gì.

Trước mặt tuy đều là món cô thích, nhưng tại sao biểu hiện lại tích cực như thế?

“Bản thân em tự gắp được rồi.” Cô cũng gọi là làm khách ở nhà người khác, cũng sẽ không khách khí đâu.

“Được.” Mẫn Lệ cũng cảm thấy mãn nguyện, “Em muốn ăn gì nói một tiếng, anh giúp em.”

Vậy còn là cô tự gắp sao?

Đúng là không hiểu anh.

Trái lại Noãn Noãn ngồi ở đối diện họ lại hiểu ra, “Chú Mẫn ơi, chú như thế có nghĩ đến cảm nhận con không? Trong nhà con là độc thân rồi.”

Hơn nữa ba không cho phép cô bé yêu sớm, liền không cho phép cô bé yêu đương.

Dương Dương ngồi kế bên cô bé, lập tức gắp miếng sườn non chua ngọt cho cô bé, “Ăn đi!”