Kết quả, họ dùng cơm trưa trong phòng.
Lúc đang ăn, bỗng điện thoại của Mẫn Lệ reo lên.
Cố Linh nhìn anh ta một hồi, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Mẫn Lệ vừa nhìn thấy hiển thị Thích Thịnh Thiên, bèn bắt máy ngay, "alo, có chuyện gì?"
"Nói đi! Thành thật khai báo, người phụ nữ đó là ai? Lợi hại đấy! Mẫn Tiểu Tử kia! Dám dẫn cả phụ nữ đến khách sạn của anh Hạo qua đêm, được đấy, rất táo bạo!" giọng cười hehe của Thích Thịnh Thiên vang lên.
Cái gì thế?
Nơi đây là khách sạn của anh Hạo, Thích Thịnh Thiên anh ấy?
Có cần vậy không?
Anh ta chỉ muốn lấy một bộ quần áo của phụ nữ thôi mà, thế mà......
Một chút thần bí cũng không có, anh ta lần đầu tiên gặp trường hợp này, làm sao có thể nhẹ nhàng thành thạo như Thích Thịnh Thiên cơ chứ?
"Anh không quen đâu." Mẫn Lệ nhìn Cố Linh đang cắm cúi ăn cơm, "chúng tôi không phải như anh tưởng đâu, đừng nói bậy, đặc biệt không được nói gì trước mặt mẹ tôi, chúng tôi đã về ra mắt cha mẹ hết rồi."
Cố Linh xém chút muốn sặc, họ đã gặp mặt gia đình rồi ư?
Là chỉ gặp mặt gia đình anh ta thôi, nhưng vẫn chưa về ra mắt nhà cô mà!
Vả lại hai người đang ngụy trang mà, chuyện gặp mặt gia đình, vốn dĩ không nằm tỏng phạm vi mong muốn.
"Ố giời! hành động nhanh thế! Nhanh chóng khai báo với anh chị em nào!" Thích Thịnh Thiên kích động nói.
"Anh......cô ấy không muốn nói chuyện với anh, anh nên trở về lại với chị dâu đi!" Mẫn Lệ dứt khoát tắt máy điện thoại với Thích Thịnh Thiên.
Cố Linh vẫn nhìn anh ta một hồi, "em phải thanh minh tí, chúng ta không có quan hệ gì cả, anh đừng nói bậy với người khác, em giúp anh ứng phó với nhà anh, chỉ là người nhà của anh thôi, không có gì khác!"
"Anh em bạn bè của anh thì cũng là người nhà thôi, họ muốn gặp mặt em." Không còn cách nào, Thích Thịnh Thiên truyền thông tin rất nhanh.
Anh ta đành chịu vậy!
"Họ muốn gặp em thì gặp được sao? Anh có biết ở quốc tế, có biết bao nhiêu người muốn gặp mặt em không? Nếu như em muốn gặp mỗi một người, thì anh phải xếp hàng đợi mười năm không biết có gặp được mặt không đấy" cô ta thong thả nói.
"Em là chuyên gia chụp hình lớn, tài giỏi, nhưng chỉ là anh em bạn bè của anh thôi, chả lẽ em không nể mặt?" anh ta nhất định phải dẫn cô ta đi gặp mặt.
Không thể ra đi trắng tay như vậy được, nếu không thì anh ta đã bị cô "ngủ" không công rồi?
"Em không nể mặt anh đấy!" cô ta đặt đôi đũa trên tay xuống, dữa người vào ghế sofa, "Mẫn Tiểu Thụ, anh đừng nghĩ rằng, chúng ta đã thật sự ngủ với nhau một đêm thì em đã là bạn gái của anh rồi nhá? Thân phận bạn gái đâu dễ dàng đạt được như thế? Nếu không những người phụ nữ khác muốn làm bạn gái anh chỉ cần ngủ với anh là thành rồi sao?
"Anh không có ngủ với người phụ nữ khác!" cô ta nghĩ gì trong đầu thế nhỉ.
"Em làm sao biết được? anh không biết à? Anh có thể thử đi tìm phụ nữ khác đi, trong khách sạn nhiều gái lắm, anh có thể tùy tiện tìm đại, em không tháp tùng đâu!" cô ta thản nhiên đứng dậy, lấy cái hộp lớn bên cạnh, bắt đầu mặc đồ vào, thay đồ ngay trước mặt anh! Đâu cùng nhóm người, anh có thế tìm người phụ nữ khác giúp anh."
Mẫn Lệ thấy cô đã thay đồ xong rồi, sau đó quay người sang nhìn anh ta, "Em đi đây, đã gặp mặt gia đình anh rồi, còn anh em bạn bè thì đành chịu vậy,
"Họ đều biết là em, nếu như anh dẫn người khác, họ sẽ nghĩ như thế nào? Anh sẽ không giữ vẫn được địa vị trên giang hồ nữa!"
"Địa vị trên giang hồ của anh? Sĩ diện của anh thì đúng hơn!" hai tay cô nhặt lấy túi xách, chầm chậm lắc đầu, "chiều nay em còn một số công việc, vả lại vừa mới có người gọi cho anh, nói rằng họ đã biết cả rồi, nên họ có gặp hay không gặp em cũng không sao mà!"
Mẫn Lệ phát hiện mình nói không lại cô ta, chỉ có thể đành nhìn cô ta rời đi.
Cố Linh rời khỏi Nhược Thiên, ngồi lên xe của mình, một bên lái xe, bên đeo tai nghe bluetooth gọi điện thoại.
"Không xong rồi, tôi đã bị làm thịt rồi!" điện thoại vừa được thông, cô ta mỉm cười nói
"Chúc mừng!"
"Ơ kìa......" Cố Linh nhìn con đường phía trước, chuyện xảy ra tối qua, thật ra là cô tự nguyện, không thể trách người khác được.
"Cảm giác không tệ, có điều hơi đau, rất đau!" bây giờ cô cảm thấy giữa hai đùi không thoải mái!
"Từ từ sẽ quen thôi."
Nghe nói vậy, cô càng tức giận hơn, sao lại......sẽ quen chứ?
Còn lâu cô mới chịu quen!
"Được rồi, tôi tắt máy đây."
Chỉ là trong lòng cô có chút không yên tâm, nếu theo Mẫn Lệ gặp bạn bè anh, thì chứng minh mình là bạn gái anh ta rồi, sau này bất kể làm gì cũng tiện cho công việc của cô, nhưng mà......
Nếu như cô ta đi ngay hôm nay, thật sự không được hay lắm, mọi người sẽ nhìn cô bằng cặp mắt ra sao?
Trước đó không lâu Mẫn Lệ đi xem mắt, chỉ mới vài ngày thôi đã có bạn gái rồi, nói không chừng cô đã bị hoài nghi rồi.
Không đi!
Kiên quyết không đi!
Lái xe về nhà mình, cô ngồi trên ghế sofa bật tivi xem, thong thả pha một ly cà phê.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn thờ bỗng reo lên.
Cô ta quẹt màn hình nghe điện thoại, "chúc mừng tôi đi! Mẫn Tiểu Thụ muốn dẫn tôi đi gặp bạn bè, hành động nhanh thật, trước đó đã gặp ba mẹ, hôm nay lại muốn gặp bạn bè!"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi đã về nhà! Tôi phải từ chối gặp mặt bạn bè anh ta, lạt mềm buộc chặt có hiểu không?" cô ta cười nhẹ nhàng, uống cà phê, "anh vẫn chưa chịu về đây à? Một mình tôi ở nơi này, anh......, anh thất tình lại chạy qua nước ngoài tịnh dưỡng sao? Anh có phải đàn ông không đấy?"
"Tôi không phải đàn ông, chả lẽ là cô?"
"Được được, là tôi sai, anh mới là đàn ông!" cô ta buông điện thoại xuống, "ối giời, có một cuộc điện thoại gọi đến, tôi cá một trăm ngàn, đó là Mẫn Tiểu Thụ!"
"Bắt đi!" anh ta vừa nói xong tắt máy
Cố Linh nhìn hiển thị trên điện thoại, không muốn bắt điện thoại, không những không bắt, mà còn ngắt ngang cuộc gọi.
Cô ta vừa nhấp môi ly cà phê, điện thoại lại reo lên.
Cô ta chau mày,tiếp tục ngắt cuộc gọi.
"Mẫn Tiểu Thụ, anh có bản lĩnh thì đến nhà mời em nè, gọi điện thoại để làm gì!" cô ta bất mãn đứng dậy, cà phê uống hết, vẫn còn muốn uống thêm.
Điện thoại vẫn còn đang reo, sau đó dừng hẳn.
Khi cô cầm thêm ly cà phê ra ngoài, bèn nghe thấy tin nhắn tới.
Cô ta đi qua xem, quả nhiên là tin nhắn của Mẫn Lệ.
Hỏi cô ngày mai có rảnh không, không phải đi gặp Cảnh Thần Hạo, mà là đi hẹn hò!
Hai người hẹn hò là quan hệ gì?
Lắm bệnh!
Không đi!
Cô ta lập tức nhắn lại hai chữ "không đi"
Lần này, Mẫn Lệ vài phút sau mới chịu hồi tin nhắn lại.
Nội dung tin nhắn khiến cô đặc biệt nói không nên lời.
[mẹ vừa mới gọi cho anh, nói muốn gặp em]
Mắc ***!
Còn lâu Mẫn mẫu mới rảnh như vậy!
Nhất định là anh ta lôi Mẫn mẫu ra nói, muốn lừa gạt cô đây này!
Không đi! Mặc kệ anh ta!
Mẫn Lệ ngồi trên xe, nhìn lên màn hình điện thoại, cô ta thật sự không muốn chịu trách nhiệm sao?
Theo lý mà nói không cần cô ta chịu trách nhiệm, nhưng không hiểu tại sao anh ta lại cảm thấy không thoải mái nhỉ?
Thích cô ta thì không thể nào, hai người gặp mặt không bao lâu, làm sao mà thích được?
Dù sao cũng không đi, thì khỏi nhắn lại!
Cố Linh chắc không phải đang trêu anh ta chứ?
Có phải cô ta đã làm huề với bạn trai cũ rồi không, bây giờ không thèm anh nữa?