Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 692




Nhưng đến quyền từ chối nó cũng không có, vợ của nó, sao có thể không nuôi.

“Nuôi.” nó bất lực đáp.

“Vậy là đúng rồi!” Thích Thịnh Thiên bưng ly rượu lên, “Chú Thích, Nhạc phụ tương lai xin kính con.”

Dương Dương bưng ly nước trái cây lên, nói giọng đầy cool ngầu, “Cảm ơn!”

Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi bên cạnh nhìn rồi cười, con trai có chút bất lực rồi!

Nhưng mà Mật Nguyệt đáng yêu như thế, sau này nhất định sẽ thích, nếu không thích thật, đến lúc đó coi như hủy bỏ hôn ước, cô và Lâm Tri Hiểu thương lượng qua rồi, đều sẽ không giận.

Nhưng mà đứa bé trong bụng, sẽ không định hôn ước khi còn nhỏ, Noãn Noãn cũng không, nhà này có 1 đứa vậy là đủ!

Sau khi ăn cơm xong, Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu dẫn Mật Nguyệt đi khỏi.

Noãn Noãn ngồi trên ghế sofa, trầm mặc nhìn Dương Dương, “Anh hai, có phải anh không nỡ xa chị dâu nhí không?”

Dương Dương liếc nó cái, “Nỡ.”

Quá nợ, cuối cùng đã đi rồi!

“Anh thật vô tình!” Noãn Noãn liếc nó 1 cái, lên lầu.

Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo nghe lời Noãn Noãn nói, đều cùng nhìn Dương Dương, “Nó nói đùa thôi, Dương Dương con đừng để trong lòng, nếu như thấy có áp lực, mai đi hủy hôn?”

“Con không sao, có thể chấp nhận được.” Nó chỉ thấy giờ Mật Nguyệt còn nhỏ quá, chuyện này không cần bàn sớm thế.

Nhưng, tối nay trên bàn ăn chú Thích đã nói rõ lý do, nó không có cớ để biện minh.

Họ không thể nuôi, cho nên đổi người nuôi Mật Nguyệt, mong nó cả đời được người khác nuôi.

Chủ ý này quá tốt rồi.

“Vậy được rồi, chúng ta lên lầu, con ngủ sớm đi, mai đi nhà ông bà nội.” Cô nói xong thì lên lầu cùng Cảnh Thần Hạo.

2 người về phòng, lười biếng nằm lên giường, Bùi Nhiễm Nhiễm nhớ đến Vivian, điện thoại gọi được, chị ấy ra nước ngoài rồi, Ô Quy Hảo ở nước ngoài, còn bản thảo tác phẩm, cô vốn không nhìn thấy.

Nếu không thấy, tức là Ô Quy Hảo không đưa chị ấy, cũng không có tác phẩm nào được tạo ra, vậy không cần lo lắng.

Chỉ là Quy Hảo cô ấy...

“Em đang nghĩ chuyện Dương Dương và Mật Nguyệt sao?” Bên tai cô vang lại tiếng Cảnh Thần Hạo.

“Không có, em đang nghĩ đến Mẫn Lệ, nếu anh ta không tìm được bạn gái thật, vậy năm mới không thể về nhà rồi?” Cô cười đáp.

“Có thể vậy, đừng lo cho cậu ấy.”

“Nhưng anh chẳng phải nhờ Thích Thịnh Thiên tìm giúp sao? Chẳng lẽ nói chơi?” Nhìn bộ dạng bọn họ, không giống nói đùa.

“Không, nhưng phụ nữ như thế chưa chắc hợp với cậu ta.” Cảnh Thần Hạo ôm cô vào lòng, “Anh cảm thấy vẫn nên tìm người phụ nữ dịu dàng như nước để trung hòa.”

“Đúng đó, tính khí ấy của anh ta nên tìm 1 người dịu dàng như nước, nhưng người như thế khó giữ được anh ta, người phụ nữ hôm nay có lẽ sau này sẽ khiến Mẫn Lệ phục tùng.” Cô khá mong chờ.

Tóm lại bất kể là ai, chỉ cần cậu ấy thấy vui là được, nếu không vui, thì thôi!

“Ngủ đi, chuyện hôn nhân đại sự của hắn, không cần chúng ta quan tâm.” Sau này lo là được, giờ còn sớm.

Cần đi ngủ.

Ngày thứ 2, cả gia đình đến căn nhà lớn của Cạnh Gia, Bối Tịnh Nguyệt cũng đi, cả nhà đi chúc tết, Cảnh Thần Hạo cả năm khó có ngày nghỉ, mấy ngày ở nhà Cạnh gia đón tết thật nhàn rỗi, thời gian rảnh anh đều bám riết lấy Bùi Nhiễm Nhiễm!

....

Chớt mắt đã đến mùng 2 tết.

Mẫn Lệ đã ở khách sạn Cảnh Thiên mấy ngày rồi.

Quá đáng thật!

Anh cũng không muốn về nhà, nhà họ Mẫn thì không về được, nhà mình thì không thể, cứ về là có người tìm anh ta, hối anh ta.

Anh thật chịu hết nỗi!

Chẳng phải chỉ là chưa tìm được bạn gái sao?

Có gì đâu, không được làm trai ế sao?

Nhưng anh là 1 hảo hán độc thên danh giá!

Tối nay không thể ở mãi trong phòng, phải ra ngoài.

Ngày đại Đông, bên ngoài có chút lạnh, anh chạy chậm men theo đường lộ, thỉnh thoảng uống vài ngụm rượu, người anh có chút lạc lõng.

“Ê!”

“Ê! Tên say rượu!”

Ai đang nói thế?

Anh nhìn Giang Diện không xa, đối diện đèn neon lấp lánh không ngừng, rồi anh lại nhìn cây cầu bắt ngang Giang Diện, do hôm nay đón tết, cho nên trên cầu treo rất nhiều đèn lòng, nhìn vô cùng náo nhiệt.

“Anh điếc sao? Anh che tầm nhìn tôi.! Tránh ra mau!”

Mẫn Lệ nghe ra chỗ đang phát ra giọng nói, 1 chiếc ghế dài, có 1 cô gái đang mặc đồ đỏ.

Anh từ từ đi qua, “Ha, oan gia ngỏ hẹp! Nói đi! Muốn chết sao?”

Cố Linh ngẩng đầu lên nhìn Mẫn Lệ trước mặt mình, đôi môi đỏ cong lên, “Có bản lĩnh uống cho chết!”

“Uống thì uống, sợ cô!!” Mẫn Lệ tức giận, uống rượu anh không sợ tí nào, không tin uống không lại 1 người phụ nữ.

Cố Linh đưa bình rượu hướng về anh, nhẹ nhàng lắc, “Uống từng ngụm như anh, có thể uống chết ai? Kiến sao?”

“Mẹ nó! Đó chẳng phải quán bar sao? Đi!” Bình rượu trên tay Mẫn Lệ trực tiếp ném xuống đất.

Cố Linh nhìn anh quay lưng đi, cô từ từ đứng lên, miệng cười, từ từ đi theo anh.

“Cô lề mề thế làm gì, chẳng lẽ sợ rồi? Nếu cô thua, xin lỗi tôi!” Mẫn Lệ ngừng bước, quay đầu nhìn cô.

“Uống rượu bà cố tôi chưa từng sợ qua, sẽ thua cho anh, anh đang kể chuyện cười hả?” Cố Linh liếc nhìn anh, đôi tay bỏ vào túi, đi qua người anh.

Mẫn Lệ nhìn dáng vẻ đó của cô, không tin cô có thể uống thắng anh.

Hai người 1 trước 1 sau đi vào quán bar, lúc này đang đón tết, quán bar rất vắng người.

2 người tìm ghế lớn sát tường, trên bàn để 1 thùng rượu, phục vụ đã mở ra hết cả.

Trong quán bar đầy hơi rượu, những ánh đèn chớp tắt liên tục, khuôn mặt xinh đẹp của Cố Linh càng thêm mê hoặc.

Mẫn Lệ nhìn cô cầm bình rượu, lắc đầu, anh nhất định đã bị ảo tưởng, sao lại thấy cô đẹp vô cùng.

“Sao ngơ người rồi à? Nhìn tôi vậy tôi cũng không dễ dàng tha cho anh đâu” Cô rót rượu vào ly rồi bắt đầu uống.

Mẫn Lệ chẳng phải loại người thua dễ dàng, lập tức uống.

“Cô nói xe,! Sao hôm đó cô lại lừa rồi! Cô rõ ràng không phải là người tôi phải xem mặt.” Đến giờ anh vẫn chưa từng gặp người con gái mà anh cần xem mặt.

Đó là do anh không có ở đó, cho nên sau đó cô gái đó cũng không gặp được anh.

Đều là do lỗi của cô!

Cô nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng!”

“Thực ra là do bạn trai cũ của tôi hôm đó cố đi xem mắt, anh không thấy người đàn ông ngồi bên phải đó sao? Tôi tức quá chạy vào chọc tức anh ta, nhưng rồi sao? Anh ta không thèm để ý tôi, tôi thất tình rồi.” Cô ụ mặt xuống, đôi mắt nhắm lại.

Có thể do uống say, cho nên má cô bắt đầu đỏ lên, “Tôi thất tình rồi, tâm trạng không tốt, anh tha thứ cho tôi được không?”

“Tâm trạng cô không tốt, tâm trạng tôi cũng không tốt!” Anh vô cớ bị mắng, tâm trạng sao có thể tốt được.

Tết mà không được ở nhà, đều là lỗi của cô!