Hai tay Bùi Nhiễm Nhiễm nắm chặt nhật ký, trong mắt ngoài hận thù cũng chỉ có hận thù.
Rất không dễ điều chỉnh lại tâm trạng, lúc này mới cẩn thận khóa nhật ký vào trong tủ, rồi nằm lên giường, nhắm mắt.
Sắc trời càng đậm, có thứ gì đó đang từ từ thay đổi, chỉ có tạp niệm và hận thù là không đổi.
Sáng sớm.
Bùi Nhiễm Nhiễm dậy rất sớm, làm bữa sáng yêu thích cho bọn họ, Lâm Tri Hiểu dậy thấy bếp sáng, không ngừng dụi mắt, không dám tin mở to miệng.
Thật không phải cô phản ứng thái quá, nhưng chưa từng thấy Nhiễm Nhiễm dậy sớm làm cơm sáng, luôn là kêu ngoài về.
Lúc nào trở thành hiền thê lương mẫu rồi?
“Bữa sáng xong rồi, cậu ăn nhanh, tôi đi kêu Dương Dương và Noãn Noãn dậy.” Bùi Nhiễm Nhiễm lờ đi sự kinh ngạc của bản thân, mắt mang ý cười đi về phía phòng tụi nhỏ.
Bữa sáng rất đơn giản, món ta cũng có, món tây là dành cho Dương Dương và Noãn Noãn.
Lâm Tri Hiểu trấn tĩnh lại, vỗ lồng ngực, cẩn thận bắt đầu ăn sáng.
Bùi Nhiễm Nhiễm đến phòng kêu: “ Dương DƯơng Noãn Noãn, đừng ngủ nữa, dậy ăn cơm.”
Lúc Bùi Dương bị kêu dậy, vốn mơ màng lập tức tỉnh táo, mở miệng nói, “Mami, qua con muốn đợi mẹ về, nhưng vẫn ngủ rồi.”
Bùi Nhiễm Nhiễm hôn trán con, nhẹ giọng xin lỗi, “Là mami sai, mami tăng ca tối quá, sau này mami có về muộn, Dương Dương cũng không cần đợi.”
Bùi Dương mím môi nhỏ, không trả lời. ANh là nam tử hán trong nhà, đương nhiên có nghĩa vụ bảo vệ mẹ và em. Đứa nhỏ rời giường, hiểu chuyện chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Bùi Noãn trên giường nhúc 1 cái, mới từ trong chăn hồng đưa đầu ra, mơ màng nói: “Mami…”
- ----------- --------------
1 bên nói, 1 bên mở 2 tay ra.
“Noãn Noãn, dậy rồi.” Bùi Nhiễm Nhiễm nghe con kêu, thấy cô muốn ngủ tiếp, nhanh chóng đưa tay ôm con từ chăn ra.
Bùi Noãn đưa tay dụi mắt, đầu nhỏ dựa lên vai Bùi Nhiễm Nhiễm, mắt nửa nhắm, cơ thể mềm mại.
Bùi Nhiễm Nhiễm ôm con đến bồn rửa tay, để cô lên đó, cẩn thận để thân nhỏ dậy, “Noãn Noãn, con còn không ngoan, hồi nay mẹ chỉ đưa anh ra ngoài.”
Loại mê hoặc lộ liễu này,. Bùi Noãn lập tức tỉnh táo, chớp mắt. hưng phấn động đậy tay nhỏ, “Mami, hôm nay mẹ dẫn con và anh đi chơi?”
“Không phải đi chơi, mami dẫn đến trường mầm non, Noãn Noãn nhanh đánh răng rửa tay, chúng ta ra ngoài sớm tí.” Bùi Nhiễm Nhiễm đưa tay ấn mũi con, mang theo sự sủng nịch.
Hôm nay cô dậy sớm vậy, là muốn đưa Dương Dương và Noãn Noãn đến trường mầm non, mấy ngày nay cô nghe nói đến 1 trường tư lập, nghe nói không tệ, trình độ giáo dục cao, hoàn cảnh cũng không tệ.
Tư lập đương nhiên không tốt bằng công lập, nhưng hết cách, công lập quá khó vô, Dương x2 và Noãn x2 cũng khó vô.
Rửa mặt xong. Bùi Nhiễm Nhiễm đưa 2 con ra ăn cơm, Lâm Tri Hiểu sắp ăn xong, ngẩng đầu nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm. lại nhìn đồng hồ trên tường.
“Noãn Noãn, ăn nhanh tí, thời gian không nhiều.” Cảnh tổng vẫn luôn không cho nhân viên đi trễ, còn 40ph là giờ lại, vừa đủ.
Bùi Nhiễm Nhiễm không gấp, để con vào chỗ ngồi, mới từ từ nói, “Tri Hiểu, hôm nay tớ mang con đi xem mẫu giáo, cậu xin nghỉ giúp tớ.”
Nhưng trời biết, cô vậy cũng có lúc như vậy, sợ thấy Cảnh Thần Hạo.
Lâm Tri Hiểu cảm thấy không đúng, cứ cảm thấy cô có gì không giống, nhưng cũng không hỏi kĩ.
“Vậy tớ đi làm trước.”
Nói xong, cô lấy túi xách, hôn Bùi Noãn, lại nhìn ánh mắt lạnh lùng của Bùi Dương, không nói lên lời, trực tiếp đi ra cửa thay giày.
“Tạm biệt dì Tri Hiểu.” Bùi Noãn mắt cong cong, vẫy tay với Lâm Tri Hiểu.
- ----------- --------------