Hai người bọn họ vừa đi, Tô Nhược Nhã đã đến ngồi bên cạnh cô: “Nhiễm Nhiễm, chuyện trước đây là do mẹ không đúng, mẹ không đối xử tốt với con, con có thể tha lỗi cho mẹ không?”
“Mẹ, con tha lỗi cho mẹ mà, con đã tha thứ cho mẹ từ lâu rồi, chuyện đó mẹ cũng chỉ vì con cái, cũng không biết chân tướng như thế nào.” Cô cũng không muốn nhắc lại chuyện của Diệp Mộ Yên nữa.
“Haizzz, mẹ…..đúng là tuổi già hồ đồ rồi, đã lâu rồi mẹ không đến xem An An, hai hôm trước gọi cho cô nhi viện thì nghe thông báo đã có người nhận nuôi An An.”
‘Nhiễm Nhiễm, mẹ không phải nói vậy để tụi con đi thăm An An, chỉ là mẹ không buông bỏ được, An An là một đứa bé đáng thương.” Tô Nhược Nhã ngồi bên cạnh ôn nhu nói, “Sau này chỉ cần con và Thần Hạo, còn có Dương Dương Noãn Noãn và bảo bảo hạnh phúc yên bình bên nhau là được rồi, mẹ không mong gì thêm nữa.”
“Tụi con sẽ hạnh phúc mà, có người nhận nuôi An An cũng tốt, sinh sống trong một gia đình bình thường vẫn tốt hơn sống trong cô nhi viện, chí ít có thể cảm nhận được tình yêu của ba mẹ.”
“Vậy mẹ con, có phải vẫn còn thành kiến với mẹ, vẫn còn đối với nhà họ Cảnh……” Tô Nhược Nhã chưa nói hết câu, bà nghĩ Bùi Nhiễm Nhiễm đã hiểu ý bà.
“Mẹ con cũng vì chuyện trước kia nên mới như vậy chứ không phải cố ý chống đối mẹ đâu, mẹ sợ con phải chịu ủy khuất, vì muốn bảo vệ con mới như vậy, nhưng bây giờ con sống rất tốt nên mẹ cũng không có ý kiến gì nữa.” Cô nói xong thở dài một cái.
Nhưng bởi vì mẹ mà trước khi rời đi, mẹ cô vẫn không muốn cô gả vào nhà họ Cảnh, nhưng cô mà nói ra chỉ khiến mọi chuyện càng thêm loạn.
“Sau này bà ấy ở lại đây, thấy Hạo nhi đối xử tốt với con sẽ thấy yên tâm thôi, bây giờ mẹ dìu con lên lầu nghỉ ngơi nhé.”
“Cám ơn mẹ.”
Thật ra cô có thể tự đi, nhưng như vậy cũng không tệ, có thể gia tăng chút tình cảm.
Cô vùa về phòng được 2 phút, Cảnh Thần Hạo đã đi vào.
Cô đang nằm trên giường, nhìn anh đi lại gần: “Không sao chứ?”
“Em không sao đương nhiên anh cũng không có gì.” Anh ngồi bên cạnh cô: “Nhiễm Nhiễm, vất vả cho em rồi.”
“Em có chút vất vả thật, xoa tay bóp chân đi.” Cô vừa cười vừa nói.
Không nghĩ tới người nam nhân này lại xoa tay bóp chân cho cô thật, đã vậy còn làm rất nghiêm túc, động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.
“Thật muốn cởi bớt đồ a. Bụng lớn quá đúng là không thuận tiện a!” Cô xoa xoa bụng, hưởng thụ.
“Nhiễm Nhiễm, em phải biết anh còn muốn hơn em.” Anh đã nhịn quá lâu rồi.
Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên hiểu ra anh muốn nói gì, liếc anh một cái, “Mạnh lên, nhẹ quá không cảm giác gì.”
“Dạ, bà xã.”
Anh mạnh tay hơn, nhưng cũng không mạnh quá, vì lo lắng cho cô.
“Ông xã, cuộc thi lần trước như thế nào rồi?” Bỗng nhiên cô hỏi.
“Sản phẩm của chúng ta đã được đưa ra thị trường tiêu thụ, những cái khác……chắc cũng sẽ vậy.” Bỗng động tác của anh chậm đi, “Em hỏi làm gì?”
“Em…….” Cô nhớ lại tác phẩm của Ô Quy Hảo có chút giống cô, cô vẫn là nên đi hỏi Vivian một chút.
Nếu như đúng là không khác biệt lắm, cả hai sản phẩm đều được đưa ra thị trường sẽ gây ra hậu quả khôn lường, vẫn là không nên đưa ra.
Bên TE cô không quản được, nên chỉ có thể hỏi thăm một chút bên Vivian.
“Em không sao, chỉ là hiếu kỳ nên hỏi chút thôi, dù gì cũng là tác phẩm của em mà.” Cô cười nói.
“Thật không?” Anh có cảm giác mọi chuyện không đơn giản vậy?
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss -----
“Anh đã nói qua không cho em vẽ, vậy mà em cũng lén vẽ, chỉ tha cho em lần này, không được có lần sau nữa.” Mặt anh tiến sát mặt cô: “Nhớ chưa?”
“Da, ông xã! Em bây giờ muốn vẽ cũng không vẽ được, bảo bảo cứ đá em suốt, càng ngày càng quậy.”
“Ra sẽ đánh bảo bảo.”
Lại nói vậy, cô lo vì lời nói này của anh mà bảo bảo không dám ra, nếu như đến ngày dự sinh mà bảo bảo vẫn chưa ra là do lỗi của Cảnh Thần Hạo.
“Bà xã, có phải em không nỡ không?” Anh nhìn ánh mắt trầm mặc của cô, lo lắng tiếp tục xoa bóp, hỏi cô.
“Có chút không nỡ, nhưng khi con hư thì anh cứ xử lý.” Cũng như Dương Dương Noãn Noãn, dù có hư thế nào cô cũng không nỡ đánh.
Chỉ là Dương Dương Noãn Noãn rất ngoan, không làm gì khiến cô tức giận, chỉ có vài ngày trước Noãn Noãn dám bỏ bài thi không làm, thật sự cô rất tức giận, nếu không phải vì bụng đã to, không tiện, có thể cô đã đánh Noãn Noãn.
Đến lúc đó, tiểu cô nương chắc chắn sẽ khóc.
“Được. Trước đây anh không được thấy hai con lớn lên, có chút mong chờ.”
“Ngủ đi!” Cảnh Thần Hạo dìu cô nằm xuống, ngủ trưa rất quan trọng đối với cô.
Yên ổn nằm trên giường, xung quanh cũng không có ai làm phiền, sáng nay có nhiều người náo nhiệt cô có chút mệt, bây giờ rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
- -
“Sắp đến tết rồi, chúng ta cùng nhau về nhà đi!” Bùi Nhã Phán cầm ly cà phê đưa cho An Quân Huyền.
Anh vẫn như cũ nhìn vào màn hình máy tính, không chút biểu cảm, cũng không nói gì.
“Em nói chuyện anh có nghe không vậy, tết năm nay em muốn anh qua tết với em, ba mẹ em đều rất muốn gặp anh.” Cô lớn tiếng.
An Quân Huyền lúc này mới rời mắt khỏi màn hình máy tính, cầm đi cà phê lên, quay sang nhìn cô: “Em nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn dẫn anh về gặp ba mẹ em?”
“Chẳng lỹ anh không muốn sao?” Cô nhìn vào máy tính, lại là số liệu thống kê, cô xem không hiểu nổi: “Anh suy nghĩ đi, em không ép anh.”
“Không muốn, cũng không có thời gian, trong lúc ăn tết anh định sẽ ra nước ngoài.” Anh nhấp một ngụm cà phê, có chút đắng chát.
“Anh muốn đi đâu?” Cô cúi xuống nhìn anh, trước giờ đều chưa nghe anh nói sẽ xuất ngoại, bây giờ mới biết.
Thấy anh chỉ lo uống cà phê không nói gì: “Anh định làm gì Cảnh thị?”
“Anh có thể làm gì? Anh rể của em phòng anh như phòng gì ấy, anh có thể làm gì, bất quá…….” Anh đặt ly cà phê xuống, đứng dậy, quay sang nhìn cô: “Mà em hỏi làm gì, chưa làm được gì ra hồn đã muốn đi rồi?”
“Em......” Cô nghĩ tới liền có chút tức giận.
Còn không phải chủ ý của anh!
“Em chỉ hỏi anh có muốn về nhà em hay không, không miễn cưỡng anh, dù gì thời gian nghỉ tết cũng không nhiều, bây giờ em chúc tết anh trước, năm mới vui vẻ.” Cô quay người bỏ đi.
Cổ tay của cô bị anh nắm chặt, anh dùng sức kéo cô lại, cô ngã vào người anh, cả hai người dính chặt lấy nhau.
“Anh muốn làm gì?” Cô mở to hai mắt nhìn.
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------