“Uhm.”
“Ai da! Con sống lại rồi!” Noãn Noãn hưng phấn nói.
Nhưng, ngày mà Cảnh Thần Hạo lên trường tham gia cuộc họp phụ huynh về đến nhà, Noãn Noãn liền cười không nổi.
Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi trên sofa, nhìn thấy ba người cùng về, ánh mắt dừng lại trên người Cảnh Thần Hạo, “Sao thế? Tiểu bảo bối Noãn Noãn đắc tội anh rồi?”
“Mẹ ơi……” Noãn Noãn đi đến bên cạnh Nhiễm Nhiễm, ôm lấy cô, vùi vào người cô, “Mẹ ơi, con bị mắng rồi!”
“Ai mắng con rồi?” Cô ngẩng đầu nhìn vào Cảnh Thần Hạo ngồi xuống kế bên, “Anh mắng con rồi?”
“Anh làm sao có thể.” Cảnh Thần Hạo lắc đầu.
“Noãn Noãn, ai mắng con rồi?” Cô vẫn là thương xót đứa con yêu quý của cô!
“Con vừa nãy trong xe trên đường về, mơ thấy mẹ vì con thi được hạng nhất đếm ngược từ dưới lên, mắng con đấy!” Cô bé khóc lóc nói.
“Không sao, đó là nằm mơ, cho dù là thi hạng nhất đếm ngược thật, mẹ cũng sẽ không mắng con đâu.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, “Noãn Noãn ngoan, mẹ sẽ không mắng con đâu.”
“Là mẹ nói đó!” Noãn Noãn tức thời không khóc nữa, “Ba ơi, giấy thi có thể đưa cho mẹ rồi, mẹ sẽ không mắng con!”
Bùi Nhiễm Nhiễm trong lòng đột nhiên có điềm báo không lành, chắc sẽ không thi hạng nhất đếm ngược thật chứ?
Cô nghiêng đầu nhìn vào Cảnh Thần Hạo, trên tay anh đang cầm giấy thi, “Nhiễm Nhiễm, em đừng giận, giận sẽ không đáng, em trực tiếp đánh nó đi.”
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào chữ số “0” dễ thương trên tấm giấy thi kia, cả người đều không tốt.
Cô im lặng nghiêng đầu nhìn vào Dương Dương ngồi sofa đối diện, “Con trai, đưa giấy thi của con cho mẹ xem thử.”
Cô chấp nhận không được sự thật này!
Đứa con gái bảo bối của cô tại sao có thể một quả trứng vịt!
“Mẹ ơi, đừng xem anh nữa! Anh trai có hải quả trứng số 0!” Vẻ mặt Noãn Noãn hiểu chuyện nhìn vào cô, “Thật đấy! Toàn là hai quả trứng số 0.”
“Nhưng, trước hai quả trứng còn có một số một! Con gái yêu!”Nhiễm Nhiễm nhìn vào khuôn mặt nhỏ của Noãn Noãn, “Có phải lúc trong bụng mẹ, anh trái hút hết IQ của con rồi không?”
Dương Dương nhìn vào họ, vẫn là không nói chuyện, không hề có căn cứ khoa học, cậu từ chối quan tâm.
“Nhất định là như thế, vậy mẹ con bây giờ bổ sung lại còn kịp, nhất định phải cho con ăn nhiều thứ ngon, đồ uống ngon, con ăn ngon, ngủ ngon, thì nhất định có thể thi được một điểm!” Noãn Noãn cười nói.
Cô bé thật ra cảm thấy rất đơn giản, mắc công lãng phí thời gian, hơn nữa anh trai không tham gia, cô cũng phải giống anh trai lạnh lùng, cho nên mới không làm!
Cảnh Thần Hạo nghe được lời của cô bé, đem tờ giấy thi đặt trên bàn trà, ôm lấy Nhiễm Nhiễm, “Vợ này, sau này chuyện họp phụ huynh, chúng ta có thể không cần đi nữa, anh nói với hiệu trưởng rồi.”
“Em cũng cảm thấy không cần!” Cô dùng sức gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn Noãn Noãn, “Sau này lúc đi thi, không được phép cái gì cũng không viết, chí ít có mấy điểm xem thuận mắt, được không?”
“Con hứa rồi ạ.” Noãn Noãn gật đầu.
Bùi Nhiễm Nhiễm hít một hơi thở sâu, cô phải bình tĩnh, phải bình tĩnh!
“Bài tập về nhà sau này của con, sau khi làm xong đưa mẹ kiểm tra, tất cả giấy thi mẹ đều phải kiểm tra, điểm số không quan trọng, thái độ phải đàng hoàng, biết chưa?” Cô có phải vì mang thai quan tâm cô bé ít đi rồi, không ngờ tới lúc đi thi, ngay cả một chữ cũng không viết!
Bản lĩnh như thế, dứt khoát cái tên cũng đừng viết tốt hơn!
Không ngờ còn ghi Cảnh Bùi Noãn, mã lớp mã số, liền không còn gì nữa!
“Mẹ ơi, con sẽ ngoan ngoan nghe lời, con sẽ nghe lời anh trai, giao cho anh trai kiểm tra!” Cô bé sau này không thể giống anh trai lạnh lùng mà không nộp bài tập nữa rồi.
“Là mẹ kiểm tra, không phải cho anh.” Lời nói vừa nãy cô bé lại không nghe thấy sao?
“Cho mẹ kiểm tra, con biết rồi, hôm nay không có bài tập.” Noãn Noãn lập tức cười nói.
Anh trai sẽ không lật tẩy mình.
Nhưng tại sao cô bé cảm giác đằng sau lưng mát rười rượi.
“Bài 10 môn ngữ văn bảng từ vựng chép hai lần, toán học……”
Âm thanh của Cảnh Thần Hạo đột nhiên truyền đến, Noãn Noãn cuối cùng biết tại sao sau lưng mát rười rượi, không ngờ tới quên mất còn ba ở đây!
Cô bé chết chắc rồi!
“Học nói dối rồi?” Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn vào cô bé, “Bùi Cảnh Noãn! Con lợi hại đấy!”
“Mẹ ơi, con sai rồi, con không dám nữa.” Noãn Noãn cúi đầu, tay nhỏ nắm tay cô, “Mẹ ơi, mẹ tha thứ cho con đi, con sau này cũng không dám nữa, nhất định sẽ ngoan ngoan nghe lời, ngoan ngoãn lên lớp, nghiêm túc làm bài tập! Làm một thanh niên ba tốt, học sinh năm tốt!”
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt ngoan ngoan nghiêm túc của cô bé như thế, tức thời liền mềm lòng ngay.
“Sau này không được làm như vậy biết chưa? Con như thế là không tốt, không được gạt mẹ.” Trong lòng cô vì bọn họ một lên một xuống, còn có thể yên ổn dưỡng thai được không?
“Mẹ ơi, con biết rồi, mẹ đừng có giận!” Cô bé bĩu môi, nghiêm túc nhìn vào cô.
“Uhm.” Cô dựa vào người Cảnh Thần Hạo, nhỏ tiếng nói với anh, “May mà là kêu anh đi, nếu không kêu Thích Thịnh Thiên đi, chúng ta căn bản không biết được tình hình này, Thích Thịnh Thiên nhất định sẽ giúp tụi nhỏ.”
“Đồng cảm.”
“Ba ơi, mẹ ơi, hai người chơi, con đi làm bài tập đây.” Noãn Noãn cuối cùng đứng dậy, nhìn một cái vào Dương Dương đối diện, đi qua đó kéo tay Dương Dương, “Anh trai, anh hỗ trợ giúp em bài tập.”
“Không được làm bài thay nó, chữ viết của hai đứa con mẹ vừa nhìn liền có thể đoán ra.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào Dương Dương Noãn Noãn rời đi nói.
“Biết rồi ạ, thưa mẹ.” Dương Dương đáp một câu.
Nghe được tiếng bước chân của tụi nhỏ xa dần, Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn vào giấy thi trên bàn trà, nghĩ đến quả trứng số 0 vừa nãy, cả người lại không không không được tốt.
“Chồng này, chúng ta có phải quá thất bại, không ngờ tới lại không dạy dỗ tốt Noãn Noãn, nó thi cử cũng không viết lên giấy thi!” Cô có chút bất lực.
“Vậy em xem Dương Dương, vẫn là 100 điểm, đều là 100 điểm, hơn nữa thành tích mấy thứ này không thể nói lên điều gì, không quan trọng.” Anh không phải rất để tâm.
“Chồng này, không phải vấn đề thành tích, là vấn đề thái độ, Noãn Noãn tuyệt đối là vấn đề thái độ học tập! Bây giờ nghĩ lại……” Bùi Noãn Noãn đột nhiên đưa tay về sau, sờ vào mặt của anh, “Chồng này, anh ngày xưa lúc đi học, thường xuyên không ở trường học đấy.”
Tuy rằng trước đó họ cách nhau tận bốn lớp, cho nên cứ không ở trong trường, chỉ là nghe nói, toàn là nghe nói.
“Uhm, cho nên thành tích không quan trọng.” Anh nhanh gọn thừa nhận.
“Anh đừng có gạt em, rõ ràng anh trước đó thành tích rất tốt! Em còn nhớ giáo viên chủ nhiệm của em hình như từng dạy qua anh, thầy ấy nói bất lực với anh, có những người học giỏi là thiên phú, kiểu thiên tài, không nghe giảng cũng được, chính là kiểu như anh.” Nhưng thời gian qua khá lâu, cô sắp quên mất rồi.
“Nhiễm Nhiễm, chuyện ngày xưa của anh, em thám thính rõ vậy, có phải thật ra em đã thích anh từ lâu rồi không?”
“Ý của anh là em thay lòng đổi dạ à? Trong lòng có anh còn ở bên người đàn ông khác?” Cô chỉ là vì giáo viên ngày xưa nói qua, cho nên ấn tượng sâu đậm.
Cộng thêm thầy nói là Cảnh Thần Hạo, cô tự nhiên sẽ chú ý nhiều hơn, vì mỗi người trên lớp đều nhớ rất rõ ràng.