“Được.” Cô gật đầu.
Cô ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại.
Cảnh Thần Hạo giúp cô chỉnh lại chăn, ngồi bên giường 1 lát, mới cầm điện thoại cô rời khỏi phòng.
Sau khi anh đi, Bùi Nhiễm Nhiễm đang nhắm mắt bỗng mở to hai mắt, đôi tay sờ 1 vòng, lôi ipad ra.
Cô thật không muốn ngủ, muốn lướt điện thoại, vậy thôi dùng ipad, thực ra chẳng hại gì đến mắt, trước đây khi mang thai Dương Dương Noãn Noãn, còn ngày ngày trước màn hình vi tính, không còn cách nào khác, phải đi làm nuôi chúng, mới có tiền mua sữa.
Cô lướt các trang mạng, không biết sao lại nhìn thấy cuộc thi hôm đó, đột nhiên phấn khởi, hôm đó ở trường quay nhìn 1 lần, thật muốn xem nữa.
Cô tắt tiếng, nếu không bị người bên ngoài nghe thấy, nhất định sẽ tịch thu ipad của cô.
Cô từ từ xem rồi bị cuốn theo, giờ toàn lưu truyền clip bên nhà phát hành, cho nên nhiều đoạn liên quan đến Ô Quy Hảo và Tề Viễn Dương đều bị cắt bỏ, không còn chút nào.
Cô nhìn trang sức người mẫu đeo trên người, sao cảm thấy hơi quen quen, không phải cảm giác y chang, mà là cảm giác không thể nói ra được.
Cô quay đi quay lại 3 4 lần, hình như trong 1 bức vẽ của cô, có điểm tương đồng, khi mà thấy suy nghĩ đó, cảm giác rất chân thực, có chút giống.
Cái trước đi của cô, hình như bị Ô Quy Hảo lấy đi, nghe nói là Vivian cho, giờ không nhận được bất kỳ tin tức nào?
“Xem đủ chưa?”
Cô giật mình, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Cảnh Thần Hạo, ipad trên tay không thể nào giấu được.
“Ông xã, ông xã đẹp trai quá! Phải hôn hôn!” Cô cũng không để ý đến ipad trên tay mình nữa, đưa tay ra hướng về anh, ngẩng đẩu lên.
Giờ làm nũng có còn kịp khoomg?
Cô phải tranh thủ cơ hội, chí ít không để anh lấy ipad đi, nếu không thật quá nhàm chán!
Cảnh Thần Hạo nhìn cô ngẩng mặt lên, chủ động làm nũng như thế, cho dù xử lý cô, cũng phải hôn rồi nói.
“U ú...”
Sao anh kích động thế!
Cô nói hôn má không được sao?
“Cảnh Thần...Hạo! Câm...miệng!” Cô sắp không thở được!
Cảnh Thần Hạo nghe giọng cô không nói rõ chữ, từ từ thả cô ra, nhưng tay vẫn ôm lấy lưng cô, “Không phải không cho em chơi, nhưng em nói muốn ngủ, ngủ dậy rồi chơi!”
“Em chưa ngủ mà!” Cô mím môi, nghiêng đầu, “Ông xã, anh là tốt nhất, nhất nhất nhất!”
“Ừ, miễn cưỡng cùng em chơi xíu.” Cảnh Thần Hạo ngồi bên cô, ấn 1 trò chơi, để trước mặt cô, “Chơi đi!”
Cô không nói chơi game.
Mà thôi, vẫn nên chơi xíu!
Thực ra khá hay, ít nhất khi nhìn Noãn Noãn chơi, cũng thấy không tệ.
Cảnh Thần Hạo ở bên cô, thỉnh thoảng lướt nhìn màn hình, cô chơi khá vui, cô thích là được, nhưng vẫn nên giữ gìn sức khỏe.
Chơi được 1 tiếng, cô đang lúc hứng thú, người đàn ông đáng ghét bên cạnh, lấy ipad đi.
Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn tư thế anh, “Ông xá, anh có thể đi làm viejc, điện thoại ipad để lại!”
“Hôm nay cuối tuần, không làm việc, công việc của anh là chăm sóc em.” Cảnh Thần Hạo nhìn mặt cô, biết cô giờ chưa muốn ngủ, “Em nên chú ý nghỉ ngơi nhiều.”
“Được rồi! Vậy anh ở cạnh em.” Cô đột nhiên làm nũng.
“Được.”
Nhưng anh để ipad trên bàn trà, mới qua với cô, mà vừa đi vừa cởi đồ.
“Anh đủ rồi! Cởi áo khoác được rồi, không cần cởi nữa! Quần cũng không cần! Cảnh Thần Hạo!” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh trần chuồng đi vào chăn cô, tức giận nhìn anh, “anh làm gì?”
“Ngủ cùng em.” Anh nói như đúng rồi.
“Ngủ cùng em thì được, anh cởi hết làm gì? Ngay...” Cô không nói được nữa!”
“Đi ngủ không phải đều phải cởi hết sao,? Nhiễm Nhiễm, ngủ thôi!” Anh ôm lưng cô, đầu tiến gần sau gáy cô, cô không buồn ngủ, anh cũng thế.
Nhưng hơi ấm tỏa ra sau lưng cô, cô cảm thấy mình có thể ngủ rồi, nếu như bàn tay anh không làm loạn.
Từ từ, cô nắm tay anh lại...để lại lên người anh. “Cảnh Thần Hạo”
“Vợ, nhỏ tiếng thôi.” Anh đột nhiên nhắc nhở.
“Tay anh, không thật thà.” Cô lên tiếng.
“Em oan cho anh quá, rõ ràng là tay em, tay em loạn sờ người anh!” Cảnh Thần Hạo đến gần gáy cô, phà hơi nóng lên người cô.
Toàn thân cô nhột hết cả, người đàn ông này cố tính dụ dỗ cô?
“Nhiễm Nhiễm, em dụ dỗ anh!” Anh cúi đầu nói nhỏ bên tai cô.
Cô chỉ mới hôn thôi, vậy không tính dụ dỗ?
“Xin anh chú ý, anh cầm tay em sờ anh, nhưng vậy cũng không có tác dụng, ông xã, em đột nhiên thấy buồn ngủ, muốn đi ngủ.” Cô nói xong ngáp 1 cái, “A...buồn ngủ quá! Em muốn ngủ rồi!”
Cô như vậy là muốn ngủ.
Bị anh tán tỉnh trong lòng buồn bực, muốn ngủ.
“Ngủ thôi.” Cô có thể ngủ, là chuyện tốt.
“Dạ, ngủ ngon.” Cô lười biếng đáp.
“Giờ chưa tới trưa.” Cô đã mơ hồ đến mức không nhớ thời gian.
Giờ cô quá vô ý.
Lúc như thế, cô không thể nói chuyện, lúc cô nói, bị vạch trần, cùng anh làm những động tác đặc biệt nào đó, hy sinh tay cô.
Tạm thời nhìn đi!
Ông xã!
Cô muốn xem, anh đã ngủ thật chưa.
Cảnh Thần Hạo vốn không buồn ngủ, nhưng thấy mùi hơi thở của cô nhè nhẹ, đột nhiên muốn ngủ, ôm cô rồi ngủ mất.
Đến trưa, Dương Dương Noãn Noãn đứng ngoài phòng, hai đứa nhìn nhau, không có gõ cửa.
“Anh hai, daddy và mami ở trong phòng, chúng ta đi ăn cơm trước nhé.” Noãn Nonax nghiêng đầu nhìn gương mặt trầm ngâm của nó, nghiêm túc hỏi.
“Ừ,” Dương Dương gật đầu.
“Anh, daddy muốn đi họp phụ huynh, em phải làm sao?” Noãn Noãn đi sau nó, lo lắng hỏi.
“Bình thường dạy thì em không nghe.” Mặt Dương Dương lạnh lùng,
Giờ đã hết cách.
“Em đâu biết có họp phụ huynh, thầy thật là.” Nó bặm môi, “Em cũng không có tệ lắm, chỉ là không biết lên bài làm thôi!”
Dương Dương không nói gì.
“Nói chuyện, anh, người nên lo là anh, anh thì không đi thi.” Tuy là thi thử, nhưng anh cũng không tham gia.
“Anh tham gia của lớp 6.” Dương Dương bình tĩnh đáp 1 câu.
“Không hổ là anh hai em, giỏi thật! Anh em giỏi như thế, daddy sẽ không giận, đúng không? Cho nên chúng ta đừng lo! Em cũng sẽ không bị chửi, daddy sẽ không chửi em, daddy thương em như thế, mami..” Noãn Noãn ngồi xuống bàn anh, “mami giờ không rảnh quan tâm em.”