Tề Viễn Dương sao có thể theo đuổi cô ấy?
“ Nghỉ sớm đi! Có cần về phòng ngủ một lát không?” Vivian vén tóc lên vành tai cho cô, nhẹ nhàng nói.
“ Vâng! Sư phụ, em yêu chị nhất!” Ô Quy Hảo nói rồi đứng dậy!
Cô trở về căn phòng quen thuộc nhưng lại khó mà ngủ được. Cô nằm trên giường, lấy điện thoại ra nghịch một hồi.
Bối Tịnh Ngyệt cũng ở dưới lầu, hai người nhìn nhau, cùng cầm ly trà trước mặt lên.
“ Người trẻ bây giờ còn kiên cường hơn chúng ta ngày xưa.” Bối Tịnh Nguyệt nhỏ nhẹ nói, “ Nhưng ngày xưa, cô với ba Nhiễm Nhiễm cũng do yêu nhau mới đến với nhau, mặc dù gia đình có phản đối nhưng hai người vẫn kiên trì mới thành đôi thành lứa! Cuộc sống hôn nhân cũng rất hạnh phúc.”
“ Bây giờ cô cũng có thể hạnh phúc mà, chuyện của chú ấy vẫn chưa nói cho Nhiễm Nhiễm biết?” Vivian nhìn cô, hai tay bưng cốc trà ấm nóng.
Bối Tịnh Nguyệt lắc đầu, “ Lần trước cô có nói một lần rồi, Nhiễm Nhiễm lần đó cũng hỏi rồi, sau đó cũng không để tâm đến, thực ra, cô cũng không biết, giờ cô lớn tuổi như vậy rồi, có kết hôn hay không cũng không quan trọng.”
“ Nhưng, cũng phải để Nhiễm Nhiễm gặp mặt đã chứ! Sau khi về nước, hai người cũng chưa gặp lại?” Vivian gặng hỏi.
“ Anh ấy bận công việc, hơn nữa chỉ tiễn cô về rồi đi luôn, cô vẫn chưa nghĩ ra có nên để hai người gặp nhau hay không, tạm thời không gặp thì hơn! Hơn nữa con bé Nhiễm Nhiễm này, nó thương ba nó lắm, cô sợ nó không chấp nhận được.” Bối Tịnh Nguyệt lại nhấp một hớp trà, “ Giờ Nhiễm Nhiễm lại có thai, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến nó.”
“ Nhiễm Nhiễm không yếu đuối dễ chịu ảnh hưởng như cô nghĩ đâu, hôm đó nó cũng nói sẽ không phản đối rồi? Cô còn lo lắng điều gì chứ?”
“ Nhiễm Nhiễm chỉ là một mặt, vấn đề lớn hơn thuộc về cô, cô vẫn chưa đồng ý ông ấy.” Bối Tịnh Nguyệt lắc đầu, bây giờ nghĩ lại lại thấy có lỗi với ông ấy, đã chăm sóc cho bà lâu như vậy, nhưng bà lại vẫn chưa đồng ý lời cầu hôn của ông.
Cũng chưa xảy ra chuyện gì.
“ Vâng, cô cứ suy nghĩ kỹ! Chuyện này cũng không gấp được.” Vivian dịu dàng nói.
“ Sư phụ! Sư phụ!”
Vivian vừa nói xong đã nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Ô Quy Hảo.
Cô thấy lạ, quay người lại nhìn Ô Quy Hảo đang chạy xuống, “ Sao vậy? Vội vội vàng vàng.”
“ Sư phụ!” Ô Quy Hảo cầm điện thoại tiến đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, “ Cuộc thi là thế nào? Không phải ngôi quán quân là của em sao? Tại sao quyền đặt trụ sở bên bách hóa An Ninh lại giao cho Cảnh Thị?”
Vừa rồi nếu không phải nhìn thấy trên mạng, đến giờ cô còn không hay!
Lẽ nào Tề viễn Dương đưa cô đến đó là vì lý do này, không phải vì muốn từ chối cô?
Sóng ở đó nhất định cũng là do anh ta làm hỏng, nhất định là vậy!
Vivian nhìn điện thoại, kéo tay Ô Quy Hảo ngồi xuống, “ Quy Hảo à, chuyện này vẫn là lỗi của em.”
Ô Quy Hảo giật mình, lỗi của cô?
Lẽ nào sư phụ biết được thiết kế của cô lấy cảm hứng từ thiết kế của chị Nhiễm Nhiễm, hay là vì?
Mấy người chấm thi kia?
“ Quy Hảo, cuộc thi phân khúc quốc tế như vậy không cho phép những hạt bụi đâu, mấy người ban chấm thi đã nói với chị rồi, chuyện em đến tìm họ, không biết ai nói với người của bên ban tổ chức và bên bách hóa An Ninh, chuyện này là do tổng giám Lý bên bách hóa An Ninh quyết định.” Vivian cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Ô Quy Hảo ngây người, cô đã hiểu!
Không phải do sư phụ nói, cũng không phải ai khác nói, mà là Tề Viễn Dương!
Trên thương trường, lúc cần dùng thủ đoạn thì không cần biết ai cả, lúc không cần dùng thủ doạn thì lỗi lạc đến độ không giống với Tề Viễn Dương chút nào.
Nhưng cô còn cách nào khác chứ?
Nếu như Tề Viễn Dương cũng chẳng bận tâm thì cô càng không cần phải vậy!
May thay không phải do thiết kế, nếu không cô cũng chẳng còn măt mũi nào gặp sư phụ nữa!
“ Em xin lỗi, sư phụ, chỉ là do......” Cô cúi đầu xin lỗi, “ Sư phụ, là vì, có lý do riêng, chị có thể hiểu cho em không?”
“ Quy Hảo, vì đàn ông mà làm chuyện như vậy, em thấy có đáng không?” Vivian nghĩ cũng hiểu.
Nhưng người đàn ông đó không hiểu được cái tốt của Quy Hảo.
“ Em......” Cô cảm thấy đau quặn trong lòng, có đáng không?
Nghĩ đến buổi ăn trưa hôm đó, cô gật gật đầu, mặc dù người khác không hiểu cô.
Nhưng đã sao?
Cuộc sống không phải sống cho bản thân sao?
Cô thích, là được!
“ Được rồi, em thích là được, chỉ có điều chuyện như vậy lần sau đừng làm nữa, em có thích anh ta cũng có cách đúng của nó, giống như lần này, có phải anh ta không hề hiểu cho em? Hơn nữa còn tự hủy danh tiếng bản thân, không có lợi chút nào.” Vivian sờ lên lưng Quy Hảo.
Ô Quy Hảo như con gái của cô vậy.
Cô thương Quy Hảo từ đáy lòng!
“ Sư phụ, em xin lỗi, đã làm hỏng danh tiếng của chị rồi.” Cô chỉ cảm thấy có lỗi với sư phụ!
Vì sự không suy nghĩ kỹ của bản thân mà làm hỏng cả danh tiếng của sư phụ.
“ Không có gì phải xin lỗi cả, sư phụ cũng vì lo cho em thôi, sức khỏe em tốt, không vấn đề gì là yên tâm rồi.” Vivian bỏ tay xuống, “ Những chuyện khác tạm gác sang một bên, đi nghỉ ngơi đi!”
“ Cảm ơn sư phụ.” Ô Quy Hảo cầm điện thoại lại rời đi.
Bối Tịnh Nguyệt nhìn cô đi khỏi, quay đầu lại nhìn Vivian, “ Tính tình bây giờ đỡ hơn nhiều rồi ha.”
“ Hồi xưa con còn trẻ nên hung hăng đôi chút, cảm giác không ai giỏi bằng mình, nhưng ra ngoài rồi mới biết, trên mình còn bao nhiêu người. Những người giỏi hơn con nhiều vô vàn, năm đầu đi, bị đả kích vô cùng, cũng là năm đó, người đàn ông con thích nói rằng con có nỗ lực cả đời cũng không xứng với anh ta.” Kể lại những chuyện cũ, vivian rất bình thản.
“ Bây giờ thì sao? Có phải anh ta hối hận lắm không?” Bối Tịnh Nguyệt cười, hỏi.
Vivian lắc đầu, “ Anh ta lấy người phụ nữ mình thích, bây giờ đã có một con trai và hai đứa con gái, cuộc sống rất hạnh phúc, cho nên! Cuộc đời này không hoàn mỹ chút nào, lúc trước con cũng nghĩ rằng chỉ cần bản thân cố gắng, mục đích của con cũng là muốn anh ta sau này không với tới, cho anh ta hối hận, nhưng rồi sao? Đến cuối cùng mới phát hiện, thực ra người ta chẳng thèm bận tâm, cho dù con có trở thành tổng thống của một nước, anh ta vẫn chẳng bận tâm! Sự nỗ lực đến cuối cùng cũng chỉ để tốt cho bản thân con.”
“ Ừ, cô đồng ý.” Bối Tịnh Nguyệt thấy cô ấy đã có thể bình thản kể lại chuyện lúc trước, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhàng, “ Không còn sớm nữa, cô đi trước đây.”
“ Để con tiễn cô.”
Vivian đưa bà ra đến cửa, cô đứng đó nhìn bà đi xa dần.
Bối Tịnh Nguyệt tự lái xe đến, trên đường về, bà lái khá chậm.
Trong đầu nghĩ lại chuyện vivian vừa nói, đột nhiên bà nhấc máy lên, bấm gọi.
Sau khi đeo tai nghe bluetooth lên, hai tay vẫn vững tay lái, tiếp tục tiến về phía trước.
Trong tai nghe vang đến một giọng vừa dày vừa ấm áp, “ Tịnh Nguyệt.”