Mẫn Lệ đột nhiên bực tức, chính là vậy đó!
Khi mọi người yên lặng, Thích Thịnh Thiên đột nhiên nói, “Hiểu Hiểu, chúng ta không so đo với bọn họ, chiều này chúng ta đi tắm suối nước nóng.”
Lâm Tri Hiểu gật đầu, tiếp tục ăn.
Cảnh Thần Hạo mặt vẫn lạnh lùng, cướp thời gian giải trí của hắn, chiều nay hắn chỉ có thể để Nhiễm Nhiễm nằm trên giường thôi.
Thế là, Bùi Nhiễm Nhiễm ăn cơm xong đã bị bắt lên giường nghỉ ngơi.
Nằm trong ổ ấm áp đó, nằm gọn trong lòng anh, yên tâm mà đi vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, trời đã sắp tối, trời mùa đông ngày ngắn, không ngờ cô lại ngủ cả buổi chiều.
Mà vẫn còn trong lòng cảu Cảnh Thần Hạo, cô không trở người, tay trái cô để trên đỉnh đầu anh, “Anh cũng nằm đây cả buổi chiều rồi ư?”
“Ừ, cùng em.”
“Thật tốt, hiếm khi anh rảnh như thế.” Cô cười, “Dậy thôi, coi thử ai sẽ thắng.”
“Nhất định là con anh!” Cảnh Thần Hạo nói chắc nịt.
Cô cũng có lòng tin với Dương Dương.
Bọn họ thức dậy xuống lầu, cô rất muốn biết ai thắng, nhìn người ngồi ở phòng khách, cô cười hỏi, “Dương Dương, thắng rồi chưa?”
“Mami, con thắng rồi, sau này mẹ có thể yêu cầu chú Mẫn Lệ làm bất cứ việc gì, chú ấy nợ con.” Dương Dương ngẩng đầu lên nhìn cô nói 1 câu, cúi đầu tiếp tục nhìn ipad.
“Được.” Cô gật đầu, “Không hổ là con trai mẹ!”
“Chị dâu, chị như thế là không được! Mọi người là người 1 nhà, ức hiếp 1 mình em, ngay cả hai người vừa đến kia cũng là 1 đôi, mọi người có thể vui vẻ mà chơi đùa rồi!”
Mẫn Lệ dựa vào ghế sofa, mặt không vui tí nào.
Vừa mới đến?
Chẳng lẽ là Đường Sóc, và Ứng Thường Nguyệt.
Chỉ có Đường Sóc, mới bị Cảnh Thần Hạo cấm không cho vào đây?
“Ồ, là chú Tề và dì Quy Hảo, mami, hai người đang ngủ, dì Quy Hảo muốn tìm mẹ, con nói ở đây, bọn họ liền đến, chú Tề và dì Quy Hảo cùng đến.” Noãn Noãn đang nằm trên ghế sofa đang coi phim hoạt hình đột nhiên ngẩng đầu lên.
Tề Viễn Dương?
Cảnh Thần Hạo ôm Bùi Nhiễm Nhiễm đi qua đó, người đâu?
Lại chạy đến đây?
“Chú Tề đi tắm suối nước nóng rồi, cầm rượu, rất tự tại, không cần lo lắng đâu.” Noãn Noãn bổ sung thêm 1 câu.
Ai lo cho hắn chứ?
Cảnh Thần Hạo ôm Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi xuống, mặt lạnh lùng, “không cần lo cho hắn.”
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn dáng vẻ của anh thì thấy buồn cười, có ai đó đang ghen!
“Em không lo cho hắn.” Cô nhỏ tiếng đáp.
Cho dù trước đây Tề Viễn Dương thích cô, giờ bọn họ đã bên nhau, còn có bảo bối, chẳng lẽ anh lại không tự tin về mình sao?”
“Tối nay náo nhiệt thật, có chuẩn bị trò vui gì không ạ?” Noãn Noãn lại ngẩng đầu lên.
“Đánh mạt chược! Em phải thắng!” Mẫn Lệ tỏ ra quyết tâm.
“Trò của người lớn, con không tham gia.” Dương Dương đột nhiên mở miệng.
“Con cũng vậy.” Noãn Noãn gật đầu.
“Tôi cũng không tham gia.” Cảnh Thần Hạo lạnh lùng đáp.
“Tùy các người!” Thích Thịnh Thiên bưng hai dĩa nhỏ qua. “Mẫn Lệ, cậu nhanh chóng dồn tâm tư để tìm người bạn gái đi? Cả ngày thua cho Dương Dương, giờ cậu đánh mạt chược, cậu thắng được ai? Cậu cho rằng năm nào cậu cũng may thế sao?”
“Cậu không thắng nỗi tôi! Nói lời gì thế, tôi dựa vào kỹ thuật!” Mẫn Lệ nhìn thời gian trên tay mình, “Ăn cơm! Ăn cơm rồi chơi!”
“Anh coi chừng đến cái quần anh cũng không giữ được!” Thích Thịnh Thiên nói.
“Các cậu muốn chơi gì.” Giọng nói ung dung của Tề Viễn Dương đột nhiên truyền vào bên trong.
“Tề Tổng, chơi cờ vui! Cậu biết không?” Mẫn Lệ cười haha.
Anh phải tìm ra 1 người để ăn hiếp hắn.
“Chơi thôi mà, biết không biết cũng không sao.” Tề Viễn Dương mặc áo choàng tắm màu trắng, cởi dép đi vào.
Mấy tháng không gặp hắn cũng như thế, nét mặt đầy lãng tử.
Tề Viễn Dương đưa ánh mắt đào hoa của mình nhìn 1 vòng, sau đó dừng trên người Bùi Nhiễm Nhiễm, “Nhiễm Nhiễm, em dạy anh...”
Cô biết, nhưng không có hứng thú!
“Em biết, em dạy anh.” Quy Hảo mặc bộ đồ bơi gợi cảm, bên ngoài quấn cái khăn lớn đi vào.
Tề Viễn Dương bất lực nói, “Tùy, chơi thôi mà...”
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn Cảnh Thần Hạo bên cạnh mình, chắc anh không chơi?
Không đúng, anh sẽ không tham gia!
Lúc nãy nói rồi mà!
Nhưng thực tế, sau khi ăn xong, Bùi Nhiễm Nhiễm phát hiện giờ cô đã lầm.
Cô đã quyết định về phòng, nhưng không thể không ngồi chơi chung với họ!
Thật là!
Cô thật không dám nghĩ có ngày bọn họ cùng nhau chơi mạt chược!
Cược tiền có phải quá thường rồi không?
“Aiyo! Tôi chỉ muốn đánh mặt chược thôi! Các người có cần thế không!” Mẫn Lệ ngồi vào vị trí, còn chưa bắt đầu, đã phàn nàn.
Thích Thịnh Thiên ngồi bên cạnh Lâm Tri Hiểu, Cảnh Thần Hạo ngồi bên cạnh Bùi Nhiễm Nhiễm, Tề Viễn Dương ngồi bên cạnh Quy Hảo, còn bên cạnh anh...
“Noãn Noãn? Bảo nó ngồi bên tôi!” Mẫn Lệ nhìn ra cửa, “Chú Mẫn cần con! Noãn Noãn!”
“Cậu dám!” Cảnh Thần Hạo ngồi bên trái anh lạnh lùng lên tiếng.
“Anh Hạo,em đùa thôi mà! Năm nay em! Không! Năm sau nhất định thoát kiệp FA, nếu không, em sẽ...” Mẫn Lệ sắp điên mất.
“Cậu làm sao?” Thích Thịnh Thiên vui vẻ nhìn anh ta, “Sao cậu lại không được chứ, mau tìm người bạn gái, không thì, chúng tôi để đứa thứ 2, không đợi anh nữa...”
Lâm Tri Hiểu liếc nhìn anh cái, cô nói đẻ đứa thứ 2 khi nào?
Thích Thịnh Thiên thật là, cứ mở mồm là nói bậy!
Mới ngọt ngào được mấy tháng, không muốn đẻ đứa thứ 2!
“Không được! Nhất định phải đơi!” Mẫn Lệ nghiêm túc, “Bắt đầu nhanh lên, tôi sẽ giết các anh không nương tay đâu!”
Khi bắt đầu, ván đầu tiên anh ta thắng, đắc ý vô cùng.
Mà Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn Cảnh Thần Hạo bên cạnh, lúc anh cầm bài lên gần như cứ thế, bóc được bài gì thì đánh bài đó, không đổi cái nào, mà lại rất lộn xộn.
Đây là kế sách gì đây? Sao cô nhìn không hiểu?
Vài ván liên tục người khác đều thắng, anh bóc được bài nào đánh bài đó.
Ngay đến tay mới chơi Tề Viễn Dương cũng đã thắng 1 ván.
Nhưng Cảnh Thần Hạo thua quả là quá nhiều, Thích Thịnh Thiên cúi đầu nhìn bài trước mặt mình, nói 1 câu, “Chị dâu, lúc nãy em quên nói, anh Hạo lần đầu tiên chơi!”
“Cái gì?”
“Ồ, đúng, anh Hạo chưa từng chơi qua!” Mẫn Lệ nói thêm.
Cho nên...
Vừa rồi chẳng phải kế sách gì, mà anh vốn đánh bừa.
“Ồng xã...”
“Anh đã biết rồi.” Cảnh Thần Hạo cuối cùng đã bắt đầu chỉnh lại bài mình.
Lúc nãy anh đang quan sát họ chơi như thế nào, hóa ra dễ thế.
Tề Viễn Dương lạnh lùng nhìn gương mặt bình tĩnh của Cảnh Thần Hạo, “Cảnh Tổng, không biết thì thôi, tôi cũng vậy, có gì mất mặt đâu, Nhiễm Nhiễm là cao thủ đó!”
“Woa! Chị dâu, thật không?” Mẫn Lệ nhìn cô, “Chị dâu, cao thủ?”
“Nhìn bài không nói là quân tử, các người chơi đi.” Cô vừa thấy bài của Cảnh Thần Hạo như thế thì không nói gì nữa.