“Cậu đừng uống nữa, uống rượu thì có tác dụng gì!” Mẫn Lệ vội vàng tiến lên, giật lấy bình rượu từ trong tay Thích Thịnh Thiên, trực tiếp ném xuống mât đất đầy tuyết.
Những chai không có uống cũng giống như vậy.
Ném vào trong đất tuyết.
Thời tiết bên ngoài quả thật có chút lạnh, rượu chảy trên mặt đất, giống như bỗng nhiên trở nên rét lạnh, rất nhanh liền kết thành băng.
“Thích Thịnh Thiên, cậu làm gì đó! Cậu có biết hiện giờ chúng tôi đều rất lo cho cậu không, cậu còn cần Thích gia không? Cậu còn cần Thích thị không? Cậu trốn ở chỗ này uống rượu thì làm được cái gì!” Mẫn Lệ nhìn dáng vẻ say khướt của anh, lửa giận trên người không chỗ phát tiết.
Thế nhưng Thích Thịnh Thiên giống như không có nghe thấy vậy, cũng không có trả lời anh.
Cảnh Thần Hạo ngồi xuống bên cạnh Thích Thịnh Thiên, ánh mắt lãnh đạm nhìn khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng của anh, “chí ít gọi cho Lâm Tri Hiểu một cuộc điện thoại, để cô ấy biết cậu không sao.”
Mẫn Lệ mở to hai mắt nhìn Cảnh Thần Hạo, “đây là anh Hạo của bọn họ sao?”
Lại đi quan tâm tới tâm trạng của một người phụ nữ, người phụ nữ đó còn không phải chị dâu!
“Em không sao! Em rất tốt! Một lát sẽ trở về.” Hai tay của Thích Thịnh Thiên chống trên bàn đá, anh thì lạnh như băng không có một chút cảm giác.
Trước kia luôn cảm thấy cả một đời này còn dài đằng đẵng, ba anh cũng còn có rất nhiều rất nhiều thời gian, thế nhưng không nghĩ tới, một cái ngoài ý muốn, bỗng nhiên qua đời!
Trước đây không lâu còn ở trong nhà răn dạy anh, hiện giờ chỉ có thể đợi đến mấy chục năm sau, xuống dưới suối vàng!
“Mẹ em...... Chính là qua đời ở ngay chỗ này.” Thích Thịnh Thiên cúi thấp đầu, mặc cho gió lạnh vù vù vù thổi mạnh lên tóc anh, gió lạnh rót vào trong cổ của anh.
Mẫn Lệ nghe được lời bỗng nhiên đau thương thế này của anh, lời vừa định nói lập tức nuốt vào trong miệng.
Khó trách tìm lâu như vậy mới tìm thấy cậu ta ở một nơi vắng vẻ như thế.
Nơi này là nơi bác gái qua đời sao?
Nhìn vào thật đìu hiu.
“Em thật sự rất...... Hận ông ta!” Thích Thịnh Thiên bỗng nhiên nói, “ông ta có lỗi với mẹ em!”
“Đúng, đều là lỗi của ông ta!” Mẫn Lệ lập tức trả lời một câu.
Kết quả bị Cảnh Thần Hạo lặng lẽ quét mắt qua, anh lập tức không dám nhiều lời.
Thích Thịnh Thiên hiện giờ giống như không cần những người khác phụ họa.
Ánh mắt của Cảnh Thần Hạo vẫn nhìn anh như cũ, yên lặng nghe anh nói.
“Anh Hạo, anh nói em có nên tha thứ cho ông ta không? Tại sao em phải tha thứ cho ông ta? Bởi vì ông ta đi rồi, em phải tha thứ cho ông ta sao? Nếu như không phải ông ta giận mẹ em, bà ấy căn bản sẽ không chết!” Thích Thịnh Thiên bỗng nhiên cười lạnh, “đều là lỗi của ông ta! Ông ta không xứng đáng nhận được sự tha thứ!”
“Ừm! Vậy thì không tha thứ!” Mẫn Lệ nói xong cũng che miệng.
Anh không có nói sai a!
Hiện giờ chẳng phải phải thuận theo ý của Thích Thịnh Thiên sao?
“Thích gia em không thèm, ai them thì lấy đi!” Thích Thịnh Thiên chống đầu, kỳ thật trong lòng vẫn có chút buồn!
Cũng không phải là bởi vì Thích gia giao cho đại ca, hình như là bởi vì ông ta bỗng nhiên qua đời.
Anh và đại ca từ nhỏ đã không thân, ở trong tình thế thỉnh thoảng gặp mặt sẽ chào hỏi, nhưng cũng sẽ không đánh nhau, sẽ không quở trách, tựa như là người lạ quen thuộc.
Thích gia trở nên thế nào anh không quan tâm, anh thật tình không quan tâm chút nào.
Anh đối với Thích thị, không có một chút tình cảm nào!
Đối với ba, ngoại trừ hận...... ----------Nhóm dịch Boss – app iNovel-----------
“Ít nhất cũng phải đi đưa tiễn ông ấy.” Cảnh Thần Hạo bỗng nhiên mở miệng.
“Em biết, phải đi gặp ông ta lần cuối, vẫn là nói cho ông ta biết em sẽ không tha thứ cho ông ta! Tuyệt đối sẽ không, mãi mãi cũng sẽ không!” Thích Thịnh Thiên đứng dậy, lảo đảo nghiêng ngã đi ra ngoài.
Cảnh Thần Hạo và Mẫn Lệ lập tức đi theo sau anh, bộ dạng này của cậu ta, nhất định phải đưa cậu ta về nhà mới được.
Trên chiếc xe đang chạy về nhà, Cảnh Thần Hạo nhận được kết quả điều tra, không ai gây ra, thật sự là ngoài ý muốn.
Ngày mai mới là ngày mai táng, Thích Thịnh Thiên cũng không muốn đi Thích gia, nên đưa anh ta trở về nhà mình.
Lâm Tri Hiểu luôn lo lắng chờ đợi, thấy Thích Thịnh Thiên trở về, rất cảm kích Cảnh Thần Hạo và Mẫn Lệ.
Bọn họ vẫn là anh em tốt, biết anh ta ở đâu?
Ngay cả mình cũng không biết.
Sauk hi bọn họ đưa Thích Thịnh Thiên trở về phòng ngủ, liền rời đi.
Lâm Tri Hiểu ngồi ở mép giường lớn lau người cho anh, nhìn khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng của anh, “thật không biết anh uống nhiều rượu như vậy có ý nghĩa gì?”
“Hiểu Hiểu......”
Tay của Lâm Tri Hiểu bỗng nhiên bị giữ chặt, người cô cũng ngã về phía anh, rất nhanh liền bị anh kéo xuống nằm ở trên giường lớn, nằm ở bên cạnh anh.
“Đừng phá!” Em còn đang lau người cho anh!” Lâm Tri Hiểu nhìn một bên mặt của anh, vừa đẩy anh vừa la.
“Hiểu Hiểu, đừng đẩy anh, anh muốn ôm em một cái.” Thích Thịnh Thiên ôm cô vào lòng, ôm rất chặt.
Lâm Tri Hiểu thật sự bị anh ôm rất chặt, mùi rượu trên người bao phủ lấy cô.
“Hiểu Hiểu......”
Giọng nói có chút khàn khàn của anh thủ thỉ bên tai cô, “Hiểu Hiểu, em sẽ không rời xa anh, đúng không?”
“Sẽ không đâu.” Cô biết anh tại sao bỗng nhiên nói những lời này.
Ngoài miệng thì bất hòa với Thích lão gia tử, trên thực tế trong lòng vẫn nhớ ông ta, dù sao cũng là ba ruột của mình.
Sao có thể hận lâu như vậy chứ!
“Em thề đi!” Thích Thịnh Thiên dựa sát vào người cô một cách thân mật, “em thề sẽ không rời xa anh đi!”
“Em thề sẽ không rời xa anh, nhưng nếu như em mất, anh không thể trách em.” Cô nói đùa.
“Không muốn! Hiểu Hiểu sẽ không mất! Hiểu Hiểu phải luôn ở bên anh!” Thích Thịnh Thiên lại ôm cô thật chặt.
“Ừm, sẽ luôn ở bên cạnh anh.” Hiện giờ tâm trạng của anh không tốt, lại còn uống say, vẫn nên thuận theo ý anh ấy.
Buổi tối, Thích Thịnh Thiên ở bên tai cô luôn nói phải đến với anh, phải ở bên anh.
Cô đều trả lời hết, rõ ràng là một người say rượu, tinh thần lại tốt như vậy, ở trên giường tay của anh ôm cô rất chặt, mãi cho đến khi ngủ thiếp đi, mới thả lỏng ra một chút.
Cuối cùng cô đã có thể xoay người, nhìn gương mặt ngủ yên của anh, ngón tay nhẹ nhàng sờ khuôn mặt của anh, “ông xã, em sẽ không rời xa anh đâu, không nỡ rời xa anh!”
Đôi môi ấm áp của cô nhích đến trán anh, rơi xuống một nụ hôn nhẹ, “ngủ ngon.”
Hôm sau, tuyết nhỏ tung bay trên bầu trời.
Ở một nghĩa trang lớn nhất của thành phố a, một đoàn người đứng trước bia mộ, trên mặt đều là vẻ trầm thống.
Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu đứng ở phía trước, thả hoa bách hợp trong tay xuống
Thích Thịnh Thiên nhìn bia mộ, nhưng không có lên tiếng, trên đường tới cảm giác mình hình như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vừa đến nơi, lại cảm thấy không có chuyện gì để nói.
Lâm Tri Hiểu thấy người đàn ông bên cạnh luôn yên lặng không nói, sau lưng còn có nhiều người đang chờ, mở miệng nói, “ba, ba an nghỉ đi, chúng con đều sẽ thật tốt, Thích gia và Thích thị đều sẽ thật tốt.”
Thích Thịnh Thiên nghe giọng nói êm ái của cô, ôm cô đi vài bước, đứng ở một bên.
Bên cạnh của bọn họ còn Thích đại thiếu và Trần Nhan đứng lấy, trên mặt đều lộ ra vẻ đau thương, những người khác không có biểu lộ gì đặc biệt.
Dần dần, hoa bách hợp ở trước bia mộ ngày càng nhiều.
Quan hệ giữa Thích lão gia tử vàt Thích Thịnh Thiên dù không tốt, cũng là ba ruột của anh ấy.
Cho nên, Cảnh Thần Hạo và Mẫn Lệ đều tới.
Chuyện của Thích gia, Thích Thịnh Thiên đã nói với bọn họ không cần quan tâm, cho nên bọn họ đặt hoa xuống liền rời đi.
Tuyết có khuynh hướng dừng lại, hàng dài càng lúc càng ngắn, cuối cùng đã sắp đến mười hai giờ, mọi thứ đều kết thúc.
Một đoàn người lại trở về Thích gia.
- ---------Nhóm dịch Boss – app iNovel-----------