“Không hỏi thì không hỏi!”
“Nhiễm Nhiễm, em không ngoan.” Cảnh Thần Hạo bất lực bế cô đi xuống.
Cuối cùng Nhiễm Nhiễm vẫn là không hỏi, cô sau này cũng không hỏi nữa!
Dương Dương Noãn Noãn sớm đã đợi ở bàn ăn nhìn vào họ bước vào như thế, đều lộ ra nụ cười nhè nhẹ.
“Mẹ ơi, mẹ bây giờ đã không thể tự mình đi bộ rồi sao?” Noãn Noãn quan tâm nhìn vào cô.
“Mẹ là làm biếng đi.” Cô là bị bế ngang lên, không phải lỗi của cô.
“Ba ơi, so với ngày xưa lúc mẹ còn thon thả, nặng bao nhiêu?” Noãn Noãn tiếp tục hỏi.
Lại là vấn đề này!
“Không có nặng bao nhiêu so với ngày xưa.” Cảnh Thần Hạo thả cô xuống, liền bưng ly sữa bò đến trước mặt cô, “Em hôm nay ở nhà đi nhé.”
“Em cũng muốn đi hiện trường xem thử.” Bùi Nhiễm Nhiễm không còn dây dưa vấn đề nặng hay không nặng nữa.
“Hôm nay hiện trường không có người nối tiếng nào, ngoài giám khảo và công tác viên thu thập tài liệu, những tuyển thủ tham gia khác đều không đến.” Cảnh Thần Hạo nhìn vào khuôn mặt của cô, “Ở nhà nghỉ ngơi, em hôm qua mới ở bên ngoài hứng phải gió lạnh, hôm nay không được đi lung tung.”
Cô đúng là có một người chồng tốt thật!
Cái gì cũng quản cô!
Không phải thê nô trong truyền thuyết sao?
Thê nô quả nhiên chỉ là trong truyền thuyết, không phải trong hiện thực!
Cảnh Thần Hạo chính là một tên bạo quân độc tài chuyên chế!
Cảnh Thần Hạo nhìn vào khuôn mặt yên tĩnh của cô, “Vợ này, em nghe thấy lời anh nói chưa?”
Cô đương nhiên là nghe thấy, cô dám chưa nghe thấy sao?
“Vòng đầu cũng không ở đây sao?”
“Không.”
“Anh không phải đang gạt em chứ?” Cô vẫn phải đi xem tài liệu thử.
“Đều là tuyển thủ khác, cũng không có gì đáng xem, quan trọng nhất là thiết kế.” Cảnh Thần Hạo lột xong trứng gà bỏ vào trong chén của cô, “Ăn trứng.”
Vẫn là tin lời của anh rồi!
Thật ra cô cũng phải vì muốn đi xem náo nhiệt, cô cũng không phải con người thích đi xem náo nhiệt, mà là muốn đi xem thử trình độ của những tuyển thủ khác.
Được thôi!
Cô là tên nghiệp dư phải so với những người chuyên nghiệp khác, cô mới là một kì tài chứ?
Cuối cùng không chỉ cô không đi, ngay cả Cảnh Thần Hạo không ngờ cũng không đến công ty!
Dương Dương Noãn Noãn không thể không đến trường đi học.
Lúc buổi trưa dùng cơm xong muốn lên lầu ngủ trưa, Cảnh Thần Hạo đi đến bên cạnh cô cúi đầu nhìn cô, “Cần giúp đỡ không?”
“Không cần!” Cô tự đi được!
Cảnh Thần Hạo nhìn vào khuôn cô, tay trái cứ đặt ở sau lưng cô, bảo vệ cơ thể cô.
“Không có yếu ớt như thế.”
“Nhiễm Nhiễm, chỉ có như thế mới khiến anh yên tâm.”
“Được thôi!”
Anh có thể yên tâm rồi! Bản thân mới có thể yên tâm.
Ba ngày sau đó công bố kết quả của vòng đầu, cô không ngờ qua vòng rồi!
Lúc buổi tối dùng cơm, Dương Dương bưng ly nước ép nhìn vào cô, “Mẹ lợi hại thật!”
“Uhm Uhm, mẹ rất lợi hại!” Noãn Noãn cũng hùa theo.
Cô bé cũng bưng ly cụng ly chung với họ, khuôn mặt nhỏ tươi cười.
Cảnh Thần Hạo vẫn là lạnh mặt như cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang người Dương Dương Noãn Noãn, đây là tình hình gì?
Tại sao không giống với trước đó bọn họ nói?
“Ba ơi, ba không vui sao?” Noãn Noãn nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của anh, quan tâm hỏi.
Cũng không phải nói anh, tại sao không đi theo kịch bản?
“Ba, không có không vui.” Cảnh Thần Hạo từ trên mặt tụi nhỏ dời ánh nhìn đi, nghiêng đầu nhìn vào Bùi Nhiễm Nhiễm, “Vợ, em vui không?”
“Vui chứ.” Cô là tên nghiệp dư cũng có thể lọt vào vòng trong được, đương nhiên vui chứ.
“Mẹ, vui mừng là quan trọng nhất, nhưng? Bây giờ vẫn có một vấn đề càng lớn đặt ở trước mặt chúng ta.” Dương Dương nghiêm túc nói.
“Vấn đề gì?” Bùi Nhiễm Nhiễm quả nhiên hỏi ngược lại.
“Chính là……” Ánh mắt Dương Dương dời xuống, nhìn vào phần bụng bằng phẳng của cô, “Chính là đứa bé trong bụng mẹ, mấy ngay nay mẹ cực khổ rồi, em bé nhất định không muốn mẹ tiếp tục cực khổ nữa, hay là mẹ sau này ở nhà nghỉ ngơi đi!”
Đúng!
Chính là như thế!
Tiếp tục nói!
Cảnh Thần Hạo nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của Dương Dương, đáy mắt khó che giấu sự tán thưởng.
“Mẹ ơi, mẹ đã rất lợi hại rồi! Mẹ không có thường xuyên vẽ, còn lợi hại hơn những người chuyên nghiệp kia!” Noãn Noãn cũng cười mở miệng nói, “Trong lòng gia đình chúng con, mẹ là người lợi hại nhất! Bao gồm cả em bé trong bụng!”
“Các con cũng không muốn mẹ tiếp tục tham gia cuộc thi thì nói thẳng, hà tất cứ vòng vo tam quốc như thế? Mẹ hứa với các con là được rồi!” Cô cũng biết bản thân chỉ là một tên trình độ nghiệp dư.
Tuy rằng ra mắt không ít thương hiệu và thiết kế!
“Vợ, em nghĩ thông suốt là được.” Sắc mặt Cảnh Thần Hạo lạnh lùng cả đêm cuối cùng đỡ nhiều rồi.
Anh chính là không muốn để Nhiễm Nhiễm vì cuộc thi lo lắng, một người anh nói không tác dụng, chỉ có thể để Dương Dương Noãn Noãn cùng nhau nói.
“Ăn cơm đi! Em hứa rồi.” Cô cười nói.
“Uhm.”
……
Biệt thự vách núi.
Tề Viễn Dương lười lặng dựa lên sofa, từ dưới lầu dần dần đi xuống một cô gái mặc đầm ngủ, đầu tóc cô vẫn chưa hoàn toàn thổi khô, còn có một chút ướt sũng.
Cô chầm chậm đi xuống, trên bàn trà bưng lên một ly rượu, nhìn vào người đàn ông đối diện, “Có tâm sự?”
“Cô không đi ngủ sao? Xuống đây làm gì?” Tề Viễn Dương chỉ là nhìn cô một cái, liền tiếp tục xem ti vi trước mặt.
“Anh là từ khi nào thích xem thể loại phim cung đấu không hề có ý nghĩa này?”
“Tôi dự định đầu tư đóng một bộ, xem chơi.” Tề Viễn Dương lại nhìn cô một cái, “Cô rất chướng mắt.”
“Anh cảm thấy em chướng mắt, lại hà tất để em đến?” Ô Quy Hảo nhìn vào sắc mặt lạnh nhạt của anh, “Anh đến nước ngoài em liền theo đến nước ngoài, anh ở trong nước em liền theo đến trong nước, anh đối xử như thế này với em sao?”
“Ra ngoài!”
“Không!” Ô Quy Hảo đi từ từ về phía anh, trên đường đi qua đó, cô ngẩng đầu uống một ly rượu, “Viễn Dương, tim anh có phải àm bằng đá phải không? Em theo đuổi anh nhiều năm rồi, lúc mỗi lần gặp mặt anh đều có thể giống như một người lạ nhìn vào em, cứ như là chúng ta chưa từng quen biết nhau vậy.”
“Chúng ta vốn dĩ cũng không thân.” Sắc mặt Tề Viễn Dương vẫn lạnh lùng như cũ.
“Viễn Dương, vậy anh còn muốn em đến công ty anh, em đến đến công ty anh rồi, anh là ông chủ của em, cho nên ông chủ, anh bây giờ đang chơi quy tắc ngầm phải không?” Ô Quy Hảo đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, đôi mắt long lanh nhìn vào anh.
Tề Viễn Dương lười lặng nghiêng đầu, nhìn cô một cái, “Có thể mặc đàng hoàng áo của cô không?”
“Không! Đầm ngủ này vốn dĩ là thiết kế như thế, chữ V sâu, anh không thích sao?” Ô Quy Hảo nhìn vào khuôn mặt như yêu nghiệp của anh.
Người đàn ông này bề mặt quyến luyến bụi hoa, thật chất là lá cây không chạm người.
Đám đại mỹ nữ ở nước ngoài kia, chưa từng ở lại bên cạnh anh.
Cô không mấy dễ dàng mượn cớ để anh xem thiết kế, bên ngoài tuyết rơi lại đường trơn, ở lại nơi đây, đêm nay nhất định không dễ dàng rời khỏi.
“Cô yêu thầm thành yêu công khai, một chút cơ hội tiêu hóa cũng không cho, huống chi……” Tề Viễn Dương di chuyển sang bên cạnh một chút, “Cô rõ ràng biết tôi thích ai.”
“Tôi không biết, anh không nói tôi làm sao biết chứ? Người anh thích không phải là tôi chứ?” Ô Quy Hảo đơn tay chống trên sofa, ngực hơi hở trước mặt anh.
“Cô nếu như muốn dụ dỗ tôi, đại khái là dùng sai cách rồi.” Tề Viễn Dương nghiêng đầu nhìn vào ti vi trước mặt, “Nếu cô đã nghỉ ngơi đủ rồi, bây giờ về đi.”
“Tề tổng, anh như thế có quá không theo thường tình rồi không? Chúng ta nói sao thì cũng quen biết năm năm rồi!” Ô Quy Hảo dựa vào sofa, lười lặng uống rượu.
Năm năm rồi, nhưng lại rồi làm được gì chứ?