Qủa nhiên cô không nên nhẹ dạ tin mẹ mình sẽ chấp nhận Cảnh Thần Hạo.
Khó khăn lắm hai người mới có thể đến với nhau, bỗng nhiên mẹ cô lại ở đâu lôi ra tư tưởng không cho hai người được đến với nhau.
“ Nhiễm Nhiễm......”
Bối Tịnh Nguyệt dịu dàng nhìn cô, “ Con sao thế?”
Cô đã ngây người ra hai phút không có chút phản ứng gì rồi.
“ Con không muốn uống.” Bùi Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng buông một câu.
Bùi Nhã Phán thấy phản ứng này, ánh mắt dừng lại trên chiếc bụng chồi ra của cô.
Giờ đã là mùa đông rồi, sau khi vào trong phòng đã có thể cởi áo khoác rồi, bụng cô đã lớn đến độ mặc áo len rộng cũng có thể thấy rõ.
Chị ấy không uống sữa là do sợ trong đó có bỏ thứ gì sao?
Sao cô ta dám làm như vậy chứ, dám làm vậy thì chết chắc rồi!
Nhưng cô lại không muốn chết, vẫn thèm sống lắm, nên cốc sữa kia cũng chỉ có sữa mà thôi, trừ phi là công ty sữa trong quá trình sản xuất có vấn đề.
“ Không muốn uống sữa thì con muốn uống gì?” Bối Tịnh Nguyệt dịu dàng hỏi.
“ Con muốn uống nước ép xoài.” Cô cười nói.
“ Để cháu đi làm!” Bùi Nhã Phán đứng dậy, rời khỏi phòng khách.
Sau khi cô ta đi khỏi, Bùi Nhiễm Nhiễm dựa vào so fa, nếu chuyện đó thật sự do mẹ khiến Bùi Nhã Phán làm, thì cô đúng là phải chịu đau khổ đây.
Nhưng cô không được để chuyện không vui trong lòng, bác sỹ có nói cần có tâm trạng tốt.
Cô không thể vì chuyện đó mà ảnh hưởng xấu đến sự phát triển của đứa bé, con cô phải nhận được những gì tốt nhất từ cô.
Bối Tịnh Nguyệt nhìn gương mặt yên tĩnh của cô, “ Lo rằng Bùi Nhã Phán sẽ làm chuyện bất lợi cho con? Nó không làm vậy đâu, con là chị họ của nó, bây giờ con cũng như chị ruột nó vậy, nó không dám làm chuyện gì có hại đến con đâu.”
“ Nhưng mẹ à, mẹ cũng đang làm chuyện mà khiến con đau lòng, hơn nữa chuyện làm tổn thương con, nó cũng đã làm rồi.” Chuyện đó không những làm cô bị tổn thương mà cả Cảnh Thần Hạo.
Chịu đau đớn từ chuyện đó nhất, chắc là Cảnh Thần Hạo, cũng trách bản thân kích động quá, chuyện vẫn chưa rõ đầu đuôi mà đã xồn xồn bỏ đi!
Đều là lỗi của cô!
“ Nhiễm Nhiễm, nếu con thấy hạnh phúc, vui vẻ thì mẹ sẽ chúc phúc cho con. Mấy ngày nay mẹ cũng đã nghĩ nhiều, thậm chí tối qua mẹ còn mơ thấy ba con.” Bối Tịnh Nguyệt nhẹ nhàng nói tiếp, “ Đã từ rất lâu, mẹ không còn mơ thấy ông ấy, tối qua nói với mẹ nhiều lắm, ba con nói hạnh phúc của con mới là quan trọng nhất, những chuyện khác đều không quan trọng, chỉ cần con thích là được, oán thù gì thì cũng đã là chuyện đã qua, bây giờ nghĩ lại, có thể do mẹ quá cứng ngắc rồi.”
“ Mẹ......”
“ Nhiễm Nhiễm, khi trước là do mẹ không đúng, mẹ vẫn nghĩ chuyện của Bùi gia có liên quan đến Cảnh gia, thực ra cho dù có quan hệ thì đã sao, chẳng có gì cả, các con có Dương Dương, Noãn Noãn, giờ còn có đứa bé trong bụng. Cậu ta yêu con, con cũng yêu cậu ta, rời xa cậu ta thì con không sống được, nếu mẹ còn cứ phản đối hai đứa, chắc sau này, đến mẹ con cũng không buồn nhận nữa, mẹ cũng không muốn làm một bà mẹ xấu xa, một bà ngoại tồi.”
“ Mẹ......” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn gương mặt dịu dàng của mẹ mình, “ Mẹ thực sự đã nghĩ kỹ rồi sao? Muốn chúc phúc cho chúng con sao, không con làm khó cho chúng con nữa?”
“ Ừ, con gái mẹ cười là đẹp nhất, nên con cần phải sống cho thật hạnh phúc, tươi cười mỗi ngày.” Bối Tịnh Nguyệt cười mỉm, “ Ngày mai, chúng ta cùng đến mộ ba con, chào ông ấy một câu!”
“ Vâng.”
“ Bụng con như vậy......có thể không tiện lắm.”
“ Không sao đâu, con đi được, vậy con có thể đưa cả Cảnh Thần Hạo đi chứ?” Nếu mẹ cô thực sự đồng ý cho hai người đến với nhau thì cùng đi được!
“ Ừ, đương nhiên rồi!” Bối Tịnh Nguyệt cười, gật đầu.
Bùi Nhiễm Nhiễm cũng cười theo, nếu mẹ cô nghĩ được vậy thì tốt quá!
Mặc dù trong lời nói của bà có chút không chắc chắn, vẫn nghi ngờ anh ấy nhưng bà đã nhượng bộ đến vậy đã là khó khăn lắm rồi!
Tin rằng sau này, họ nhất định có thể sống vui vẻ trong cùng một mái nhà!
Mẹ cũng sẽ đồng ý từ tận đáy lòng chứ không chỉ trên miệng.
Bùi Nhã Phán cầm một cốc nước ép xoài bước vào, “ Chị, mới ép tươi đấy.”
“ Cảm ơn.” Cô đón lấy cốc nước, nhưng không vội uống.
Bùi Nhã Phán ngồi lại lên chỗ ngồi khi trước của mình, chị ấy vẫn không uống sao?
“ Chị, chuyện hồi trước là do em sai, không chú ý đến cảm xúc của chị, không dùng đúng cách, em thề sau này tuyệt đối không có lần thứ hai!” Bùi Nhã Phán nghiêm túc nhìn cô, “ Chị, chị có thể bỏ qua cho cái lỗi thời ngây dại của em được không, sau này mình vẫn là chị em mà!”
“ Ừ.” Cô khẽ đồng ý.
Có tha thứ hay không, không có mấy nghĩa lý, sau này giữa họ chắc cũng chẳng liên hệ nữa.
“ Thử đi, xoài nhập khẩu đấy, nhiều nước lại ngọt.” Bùi Nhã Phán nghe thấy cô nói vậy liền cười tươi.
“ Ừ.”
Bùi Nhiễm Nhiễm nhấp một ngụm nhỏ, hình như mui vị khá thật.
Cô lại nhấp một ngụm nữa, “ Mùi vị khá đấy.”
“ Chị thích là em vui rồi.” Bùi Nhã Phán cười nói.
Sau khi dùng bữa trưa xong, Bối Tịnh Nguyệt đỡ cô đi nghỉ trước.
Cô vẫn nằm trên giường chưa kịp ngủ, đã nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, “ Chị, em vào được không?”
Thực ra cô rất muốn nói không, nhưng chưa kịp đáp lại, cô ta đã đẩy cửa bước vào.
“ Chị, em ngủ chung với chị được không?” Bùi Nhã Phán đóng cửa lại, “ Chị đừng dậy làm gì!”
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe tiếng cô em, “ Chị cũng không định dậy.”
Bụng cô giờ lớn nên không tiện, muốn dậy cũng khó, cần thời gian và sức lực nên chẳng việc gì cô phải dậy.
Bùi Nhã Phán giở chăn lên, nằm xuống cạnh cô, “ Chị......”
“ Đừng có làm phiền chị ngủ trưa, muốn nói gì đợi ngủ dậy hẵng nói.” Cô đang định ngủ lại bị làm phiền, đương nhiên tâm trạng không được thoải mái.
Bùi Nhã Phán nghe vậy cũng vâng lời, lập tức nằm ngửa người, “ Vâng, ngủ thôi! Chị ngủ ngon, dậy rồi em nói.”
“ Lẽ nào chị không tỉnh dậy được nữa chắc?” Bùi Nhiễm Nhiễm nhắm mắt lại, nếu cô mà gặp chuyện ở đây ai mà chạy cho thoát?
Mẹ có không thích Cảnh Thần Hạo cũng vẫn yêu cô, có chuyện gì bà đương nhiên vẫn sẽ che chắn cho cô.
“ Chị, chị nói thế là ý gì, em không hiểu!” Bùi Nhã Phán mím môi, chị dâu khá là phòng bị cô.
“ Nghe không hiểu thì tốt.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ mất.
Bùi Nhã Phán nghe tiếng thở đều của chị mình nhưng chính cô ta lại không ngủ được.
Quay sang nhìn chị mình, chị ấy thật sự đẹp!
Cảnh Thần Hạo là một người trọng vẻ bề ngoài sao?
Hình như cũng không phải, chị cô từ nhỏ đã ưu tú, cầm kì thi họa không nói, đúng là không gì không biết, vì nhà làm ngọc mà chị ấy lại biết thiết kế, còn có tài thiên bẩm nữa nên thứ gì trước mắt chị ấy hình như đều hóa đơn giản.