Người giúp việc trong nhà vẫn chỉ là người giúp việc thôi, vẫn là có một người ở bên bà sẽ tốt hơn.
“Không có, nó nói bậy đấy, mẹ chỉ qua là gặp được một người tương đầu ý hợp thôi, mẹ đối với ba con là thật lòng đấy, sẽ không kết hôn.” Bối Tịnh Nguyệt nhìn vào cô, nghiêm túc nói.
“Ba sẽ hiểu cho mẹ thôi, nhưng mẹ nói tương đầu ý hợp là chỉ……” Khuôn mặt nhỏ Nhiễm Nhiễm lộ ra một chút nghi hoặc.
Trong ấn tượng của cô, hứng thú lớn nhất của mẹ chính là đánh bài, không lẽ là người đánh bài quen được?
Người có hứng thú như thế, không biết người đó tính cách ra sao, có tốt không?
“Nhiễm Nhiễm, hôm nay tìm con đến không phải nói chuyện của mẹ, mà là nói chuyện của con.” Bối Tịnh Nguyệt không muốn tiếp tục vấn đề của mình, “Mẹ lần trước……”
“Con không muốn!” Cô đột nhiên ngã về sau, dựa vào sofa, trong lòng nghĩ nên để Cảnh Thần Hạo cùng nhau đến.
“Mẹ, tại sao mẹ vẫn chưa từ bỏ chứ?” Cô nhẹ nhàng xoa lên bụng mình, “Không lẽ mẹ muốn nhìn thấy con sau khi ly hôn, lấy nước mắt rửa mặt sao? Như thế mẹ có phải mới vui mừng không?”
Nhưng nhu thế, bà sẽ không vui đấy, nhất định sẽ không vui!
“Nhiễm Nhiễm, mẹ là vì con tốt.”
“Nếu như là vì con tốt thật, nên tôn trọng cảm nhận của con!” Bùi Nhiễm Nhiễm cầm lấy túi, từ bên trong lấy di động ra, gọi điện thoại.
“Nhiễm Nhiễm……”
“Chồng ơi, đến rước em.” Bùi Nhiễm Nhiễm nói trong di động.
“Ra ngoài đi.”
Bùi Nhiễm Nhiễm không kịp nghĩ nhiều, liền đứng dậy.
Bối Tịnh Nguyệt nhìn thấy động tác của cô, vội vàng đỡ lấy cô.
“Mẹ, nếu mẹ còn biết phải đỡ con, thì nên hiểu được trong lòng con muốn gì, con rất yêu anh ấy, muốn ở bên anh ấy, chúng con ở bên nhau mới gọi là hạnh phúc, không lẽ mẹ muốn nhìn thấy một đứa con gái bị thù hận che khuất đi đôi mắt sao? Huống chi kẻ thù đó không phải là Cảnh Thần Hạo sao?” Cô buông tay Bối Tịnh Nguyệt, chậm rãi đi ra ngoài.
Vẫn chưa đến trước cửa, Cảnh Thần Hạo đã đi vào.
Chưa rời khỏi qua sao?
Không phải nói đi thăm Đường Sóc sao?
Cảnh Thần Hạo bước nhanh đến bên cạnh cô, ôm lấy eo cô, đỡ cô ra ngoài.
Tận đến lên xe rồi, Bùi Nhiễm Nhiễm mới mở miệng, “Anh nói là đi thăm Đường Sóc mà?”
“Cùng nhau đi.”
“Anh làm sao biết em phải ra đây?” Cô dựa vào vai của anh, bàn tay to ôm lấy bàn tay nhỏ của cô, “Anh chưa bói đã biết?”
“Không, chỉ là nghĩ đến em nói thăm một lát không cần đến hai tiếng đồng hồ, cho nên ở bên ngoài đợi em.” Anh càng không nghĩ rằng, cô ở bên trong chưa đầy mười phút đã ra đây.
Bà vẫn chưa từ bỏ sao?
Rất muốn họ chia tay sao?
Cảm giác có một chút không giống Bối Tịnh Nguyệt rồi?
Bà thương Nhiễm Nhiễm như thế, thì nên nghe lời Nhiễm Nhiễm, ở bên anh mới có hạnh phúc.
Anh cứ cảm giác đằng sau hình như còn có gì……
Sau khi họ đến bệnh viện, liền trực tiếp đi đến phòng bệnh của Đường Sóc.
Hôm nay đi vào liền nhìn thấy Ưng Thường Nguyệt, rất lâu không gặp rồi, Ưng Thường Nguyệt nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm, bất ngờ đứng dậy.
“Bảo bối……”
Tay của cô ấy xoa lên bụng của Bùi Nhiễm Nhiễm, Bùi Nhiễm Nhiễm cạn lời cúi đầu nhìn vào bàn tay trên bụng, thai phụ đi đến đâu chỗ thu hút người nhất đều là bụng sao?
“Đợi Đường Sóc tỉnh dậy, hai người cũng sinh một đứa, trải nghiệm một chút rồi biết!” Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng nói.
“Tôi......vẫn là bỏ đi! Hơn nữa anh ấy không có tình cảm với tôi, cho dù là có tình cảm, tôi mới không muốn sinh con sớm như thế! Tôi là đại minh tinh đấy, tôi mới không sinh con, tôi phải duy trì dáng người!” Ưng Thường Nguyệt nói có chút kích động, nhưng ánh mắt lại nhìn vào Đường Sóc đang nằm yên trên giường, lập tức im lặng đi.
“Thật ra nói nhiều tí, có thể kích thích được anh ấy, không sao đâu.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào vẻ mặt cẩn thận từng tí của cô ấy, rất khó liên hệ với người ảnh hậu cao lạnh kia lúc lần đầu tiên gặp mặt nhau đó.
“Lời nói tôi nói đối với anh ấy không tác dụng, lúc Cảnh tổng mỗi lần đến lại không nói chuyện, Nhiễm Nhiễm, cô nói đi!” Ưng Thường Nguyệt kéo cô ngồi xuống, “Nói chuyện đi!”
Cảnh Thần Hạo đứng bên cạnh Bùi Nhiễm Nhiễm, tay trái Bùi Nhiễm Nhiễm giơ lên, vẫn là nắm lấy tay anh, không có buông ra.
Sau khi bụng cô to lên rất lâu đã không đến thăm Đường Sóc rồi, nhìn vào sắc mặt bình tĩnh mà trắng bệch của anh ấy như thế, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Đường Sóc, tỉnh lại đi! Tiểu Nguyệt Nguyệt đợi anh lâu lắm rồi.” Cô nhẹ giọng nói.
Ưng Thường Nguyệt nghe được lời của cô, nhẹ nhàng vỗ một cái vào vai cô, “Nhiễm Nhiễm, cô đừng có nói bậy được không? Tôi chỉ là đến thăm thôi, mới không đợi anh ấy.”
“Đường Sóc, chúng tôi đợi anh lâu rồi, nhất định phải bình an tỉnh dậy, trước khi em bé ra đời tỉnh dậy được không? Chúng tôi đợi anh làm ba nuôi của nó đấy!” Tay phải Bùi Nhiễm Nhiễm xoa lên phần bụng, cười nói.
“Cái này có thể có.” Ưng Thường Nguyệt kích động nhìn vào phản ứng trên giường của Đường Sóc, nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Có thể anh ấy nghe thấy, nhưng cũng có thể không tỉnh lại nhanh như thế.
Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo trong phòng bệnh ngồi được sắp nửa tiếng, mới rời khỏi.
Họ trực tiếp đi đến công ty, rất lâu chưa đến công ty rồi.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Bùi Nhiễm Nhiễm bị hạ lệnh phải ở trong phòng nghỉ ngơi đi ngủ, Cảnh Thần Hạo ở bên cạnh cô.
Sau khi nhìn cô ngủ yên rồi, mới rời khỏi phòng nghỉ ngơi.
Cô ở trong giấc mơ không ngờ nhìn thấy ba, ba đang cười vẫy tay với cô, lúc cô kích động chạy qua đó, ba đã biến mất rồi!
“Ba……”
Lúc cô giật mình tỉnh dậy, rất lâu không gặp được ông ấy rồi, ngay cả một câu chưa nói, liền đi mất!
Cô chậm rãi từ trên giường đứng dậy, mặc đồ xong rồi ra ngoài.
Cảnh Thần Hạo đang video call với đối tác, ánh mắt nhìn thấy cô ra đây, lập tức tăt màn hình trước mặt, đứng dậy đi về phía cô.
“Không sao, anh bận đi!” Cô chỉ là ngủ dậy thôi.
“Ngồi trước.” Cảnh Thần Hạo ôm lấy cô ngồi xuống, rót một ly nước để trước mặt cô.
“Anh vừa nãy đang mở cuộc họp quốc tế? Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm cầm ly nước lên, ngẩng đầu nhìn anh.
“Hợp tác, không xảy ra chuyện.” Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ của cô. “Sẽ không xảy ra chuyện.”
Thật ra là có một chút chuyện, nhưng chuyện công ty không muốn cô lo lắng.
Bùi Nhiễm Nhiễm chậm rãi uống nước, đột nhiên đứng dậy, “Anh bận đi! Em ngồi ở đối diện.”
“Nhiễm Nhiễm, không gấp.” Anh ghì chặt đôi vai của cô, “Từ từ uống, uống xong hẳn đi.”
“Mẹ em đúng là! Anh nói nếu em ly hôn với anh rồi, chia tay rồi, đến đâu tìm một người đàn ông thương em cưng em như thế?” Cô đặt ly nước xuống, đứng dậy nhìn vào anh, “Chồng yêu, đúng không.”
“Đúng.”
“Vậy anh bận, em đợi anh cùng nhau về.” Cô tự mình đi đến sofa đối diện ngồi xuống.
Trên bàn trà còn đặt vài văn kiện, cô buồn chán lật ra xem, Cảnh Thần Hạo cũng không để tâm cô, mặc cô.
Bùi Nhiễm Nhiễm ở đây, anh không tiếp tục video call, mà là xử lý công chuyện khác, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lùng mang theo sự cưng chiều dày đặc.
“Cái này……Cảnh thị không dự định tham gia sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm cầm một văn kiện trên tay đi đến trước mặt anh, “Cuộc thi thiết kế trang sức quốc tế năm nay tổ chức ở Cảnh thị, xác định không tham gia sao?”
“Anh còn đang suy nghĩ.” Cảnh Thần Hạo lấy đi văn kiện trên tay cô, đôi tay ôm lấy cô, “Em muốn đi chơi thử?”