“Hử, Yêu từ cái nhìn đầu tiên”
Cô nghe tiếng khàn khàn thấp giọng của anh bên tai mình.
Bùi Nhiễm Nhiễm nghi ngờ nhìn anh ta, “Sao, Yêu từ cái nhìn đầu tiên, anh lừa em?”
Cô chả tin cái gọi là Yêu từ cái nhìn đầu tiên!
Lúc bọn họ biết nhau..
Cô mới bao nhiêu tuổi, 13 14 tuổi?
“Có thể là thật, suy cho cùng vợ anh đẹp thế, rất khó không để mắt đến em, rất khó mà không Yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Cảnh Thần Hạo ôm chặt cô, “Nếu như em gặp anh trước, sẽ thích anh chứ?”
“Sẽ!” cô chả lời chắc nịt.
“Sẽ không có chuyện xảy ra với tên cặn bã Âu Dương Lập, anh nói xem sao anh không tìm em sớm hơn.” Cô đột nhiên có chút oán giận anh, “Đều là lỗi của anh! Đều ở cùng 1 thành phố, sao không thể gặp nhau sớm chút! Nói đi nói lại, là do em quá thanh cao và lạnh lùng, không xuất hiện thường xuyên, gặp em 1 lần rất khó!”
Cho nên, họ không phải là thanh mai trúc mã, không thể vừa bắt đầu đã ở bên nhau, là lỗi của anh?
“Ữ, lỗi của anh”Anh vui vẻ thừa nhận, tự mình cũng thấy hối hận vì không gặp cô sớm hơn, “Cho nên anh muốn dùng cuộc đời còn lại để bù đắp cho em, được không?”
“Được!” Cô đột nhiên nới lỏng eo anh.
Anh cũng nới lỏng ra, nghi hoặc nhìn cô.
Cô sờ vào cái bụng lớn đang nằm trên giường, “Ông xã, ăn trên giường!”
“Được.” Cô thật là...trở mặt nhanh quá.
Mới đó mà đã sai khiến anh.
Cảnh Thần Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, tiến gần tai cô, “Lúc nãy anh thật lo lắng em vào rồi thì không ra nữa.”
Lúc anh ở ngoài đợi, đột nhiên thấy thời gian trôi qua rất rất chậm, rất muốn hút thuốc, nhưng nhớ tới việc Nhiễm Nhiễm không thích mùi thuốc, anh cũng không đem theo.
Lúc cô ra, trong lòng anh không kiềm chế được xúc động, và đầy hạnh phúc.
Nhiễm Nhiễm của anh, vợ của anh không bỏ rơi anh, không rời xa anh.
“Sẽ không! Chúng ta là người 1 nhà mà! Chuyện của mẹ, sau này sẽ giải quyết ổn thôi.” Trong lòng Bùi Nhiễm Nhiễm có chút không khỏe, nhưng không còn cách nào.
Tính khí mẹ cô cứng, muốn thay đổi suy nghĩ cố chấp nhiều năm của bà ấy thì rất khó, nên rất khó khuyên.
“Ừ, em không cần nhọc lòng, mẹ em sẽ thay đổi thái độ với anh, nhưng chia tay, anh không đồng ý.” Anh sờ tóc tơ bay bay trên tai cô, quyết không đồng ý.
“Ừ, em cũng không!”
“Thật là Nhiễm Nhiễm tốt của anh, nghỉ ngơi xíu, anh bưng lên ăn.” Cảnh Thần Hạo thay cô xếp lại góc chăn, mới đứng dậy rời khỏi.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn bóng anh rời khỏi, thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô thật là lười quá, đều bị anh chiều hư!
Giờ đã an tâm ngồi trên giường ăn cơm.
Sau cơm tối, hai người nằm trên giường.
Bùi Nhiễm Nhiễm nằm vào lòng anh, ánh trắng chiếu ánh sáng len qua rèm cửa chiếu vào, vô cùng yên tĩnh.
Không biết mẹ giờ này ra sao?
Tối qua cũng không gọi điện thoại cho bà.
Trong ấn tượng của cô, mẹ cô luôn ngủ rất sớm, giờ vẫn khoogn muốn đi làm phiền bà.
“Ngủ đi, đừng nghĩ nữa.” Cảnh Thần Hạo nói nhỏ bên tai cô.
“Ừ, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
Ngày hôm sau.
Cảnh Thần Hạo sau khi đến công ty, Bùi Nhiễm Nhiễm đã đến Trang Viên Bùi gia.
Mẹ vừa về, hôm qua chia tay không vui vẻ, dù mà mẹ con, không có thù hằng gì, muốn mẹ thay đổi thái độ với Cảnh Thần Hạo, luôn muốn nói bên tai bà.
Bối Tịnh Nguyệt thấy cô đi vào, vội chạy ra đỡ cô, “Bụng lớn mà chạy khắp nơi, Cảnh Thần Hạo không lo cho con hả?”
“Anh ấy đều nghe con.” Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi trên ghế sofa, “Mà bụng càng ngày càng to, sắp sáu tháng rồi, vừa may sinh vào mùa xuân.”
“Mùa xuân tốt, trong tháng không nóng.” Bối Tịnh Nguyệt đứng dậy, rót ly sữa nóng cho cô, “Không uống cũng cầm cho ấm tay.”
“Được.” Cô nhìn sắc mặt mẹ, “Mẹ không giận sao?”
“Con là con ta, sao có thể giận con, mẹ giận Cảnh Thần Hạo! Nó cướp đi con gái cưng của mẹ!” Bối Tịnh Nguyệt vừa nhắc đến Cảnh Thần Hạo, sắc mặt không tốt, giọng cũng không vui.
“Mẹ, mẹ không nghĩ là do sức quyến rũ của con lớn sao!” Cũng đúng là Cảnh Thần Hạo bắt cô.
Kết hôn bị anh bắt đi, còn chưa hiểu gì.
Đúng là khiến cô xuống giường không nỗi, đã đưa cô đến cục đăng ký kết hôn, đúng là vô cùng đáng ghét.
Giờ nghĩ lại, hình như có thể hiểu, anh làm vậy vì anh thích cô, đợi cô nhiều năm như thế, dù cô hóa trang xấu đi, đổi giọng, ngàng nào cũng lắc lư qua lại bên anh.
Anh không giận mới lạ!
Nếu là cô, cô nhất định tức chết.
“Sức quyến rũ con lớn.” Bối Tịnh Nguyệt nhìn cô cười, “Tối qua con có về suy nghĩ lời mẹ không?”
“Sao lại nhắc chuyện không vui chứ, đáp án con cũng vậy, không chia tách không ky hôn!” Cô bỏ ly sữa trên tay xuống, ngồi bên cạnh Bối Tịnh Nguyệt, “Mẹ, vì con, vì Dương Dương Noãn Noãn và đứa trẻ trong bụng, đừng nhớ chuyện xưa, được không?”
“Nhiễm Nhiễm, con bỏ xuống được sao? Nó là kẻ thù giết cha con, con có thể yên tâm mà sống với nó sao?” Bối Tịnh Nguyệt nắm lấy tay cô, “Con thật nghĩ rằng cha con tự sát sao? Ông ấy yêu con như thế, muốn ở bên con, muốn thấy con kết hôn, cho dù vào tù thì sao, 2 năm ra rồi, sao phải tự sát?”
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe bà nói, lắc đầu liên tục, “Con không tin! Mẹ, mẹ gạt con?”
Sao có thể?
Cảnh Thần Hạo sao có thể ra tay với ba cô, làm vậy thì anh được lợi gì.
1 chút lợi ích cũng không có, không thể!
“Ừ,...a...” Cô thở gấp.
“Nhiễm Nhiễm đừng kích động, thở sâu, hù...” Bối Tịnh Nguyệt có chút hối hận, không biết nói sao.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhắm mắt thở sâu, trong đầu đều là lời của mẹ, nhưng cô thật không dám tin.
Cô không tin Cảnh Thần Hạo sẽ ra tay với ba!
“Nhiễm Nhiễm...thực ra nhà chúng ta.. chỉ là bề mặt nhìn đơn giản, kinh doanh gì cũng có, đá quý chỉ là bề mặt, bên trong là giao dịch bất minh, năm đó thực ra nhà ta có xung đột với Cảnh Thị, Cảnh Thần Hạo là người như thế nào, anh giết người quả đoán, diệt cỏ tận gốc, không chút niệm tình, sau khi ba con vào ngục, nhưng cái thứ vẫn trong tay ba con, ông ấy không chết, Cảnh Thần Hạo lấy không được các nguồn khác, cho nên...”
“Nhưng mẹ, không phải, Cảnh Thần Hạo sẽ không như thế!” Cô thậm chí cũng không tin nhà mình làm ăn phi pháp.
Lời của mẹ, cô bắt đầu có điểm không tin!
Ba cô sao lại bị Cảnh Thần Hạo bức chết!
“Cảnh gia rốt cuộc là chuyện gì con không hiểu rõ, nhà chúng ta sao, con cũng đột nhiên không hiểu, mẹ nói với con nhiều chuyện như thế, sao con có thể chấp nhận được.” Cô dựa vào sofa, mở từng hơi nhỏ.
Cô thật không dám tin Cảnh Thần Hạo vì quyền lực để bức ép, vì sao lại dùng cách đó hủy nhà họ Bùi, lấy đi mạng của ba cô.
Đó chẳng phải do nhà Âu Dương gây ra sao?
Sao lại như thế được.