"Để anh đến thăm Đường Sóc rồi quay lại ngay, đợi anh nhé." Cảnh Thần Hạo thấp đầu hôn nhẹ lên trán của cô, "vậy được chưa?"
"Được." cô ta gật đầu.
Cảnh Thần Hạo nhìn cô ta sâu sắc, thực sự không nỡ rời xa cô ta chút nào, sợ rằng bỗng lại xảy ra sự cố gì.
Bùi Nhiễm Nhiễm thấy anh ta đi rồi, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình cô thôi, mắt nhìn xung quanh, phát hiện thấy cái túi của mình, bèn xuống giường lấy, từ trong đấy lấy chiếc điện thoại ra.
Vẫn chưa gọi điện cho Dương Dương Noãn Noãn, chắc các con lo lắng lắm đây!
Cô ta gọi cho Lâm Tri Hiểu, giờ phút này đã không còn sớm nữa rồi, họ chắc cũng đã dậy hết rồi.
Quả nhiên, Lâm Tri Hiểu trong phút chốc đã nghe điện thoại.
"Nhiễm Nhiễm, cậu không sao là quá tốt rồi! tớ lo muốn chết đây!" Lâm Tri Hiểu khẩn trương lo lắng phát qua đầu dây bên kia, "Đường tổng đâu? Anh ta ra sao rồi?"
"Bây giờ anh ta vẫn chưa biết ra sao, còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, chúng tớ không sao đâu, cậu đừng quá lo lắng." giọng của cô ta rất nhẹ nhàng, có vẻ như không có hơi sức gì.
"Nhất định sẽ không sao đâu!" Lâm Tri Hiểu gật đầu, cô ta lo lắng cả đêm, bây giờ nhận được điện thoại của Nhiễm Nhiễm, cuối cùng có thể yên lòng rồi!
"Dương Dương Noãn Noãn đâu? Các con vẫn ổn chứ?" giọng nói dịu dàng của Bùi Nhiễm Nhiễm truyền lại.
"Noãn Noãn, mami con tìm con này." Lâm Tri Hiểu quay ra ngoài hô to.
Noãn Noãn nhanh chóng chạy qua, cô bé vui mừng nhận lấy điện thoại của Lâm Tri Hiểu chạy ra ngoài nghe.
"Dạ dạ, mami yên tâm, con và anh trai đều ổn mà, chúng con đều rất ngoan."
Lâm Tri Hiểu thấy cô bé chay ra ngoài, trong bộ dạng của Tiểu Nha Đầu này có vẻ không muốn Nhiễm Nhiễm lo lắng, gần 30 phút sau, Noãn Noãn lại chạy vào trong trả lại điện thoại cho cô ta.
"Dì Tri Hiểu ơi, con đi ra chỗ khác đây, mami muốn nói chuyện với dì." Noãn Noãn mỉm cười rời khỏi phòng.
Bùi Nhiễm Nhiễm vừa mới cùng Dương Dương Noãn Noãn nói chuyện xong, bây giờ tâm trạng vui lên nhiều rồi, nhưng cô vẫn chưa biết khi nào mình mới xuất viện đây.
Lần nữa lại nghe được giọng nói của Lâm Tri Hiểu, cô nhẹ nhàng nói, "tớ sẽ có khả năng ở trong bệnh viện một hai hôm nữa, phiền cậu trông hai đứa giúp tớ nhé."
"Nhiễm Nhiễm, sức khỏe cậu ổn chưa? Có nghiêm trọng lắm không?" lần nữa Lâm Tri Hiểu lại bị lo lắng.
"Tớ không sao." Cô ấy cười nói, "vẩn khỏe mà, chỉ là muốn đến xem Đường Sóc như thế nào rồi, anh ta......"
"Ừm ừm, cậu yên tâm, Đường tổng sẽ không sao đâu, ả Diệp Mộ Yên thật đáng ghét, bị mua chuộc giết người! quả nhiên An An lại không phải con của cô ta! Thật là tốt quá, xem ả ta sau này làm sao mà tồn tại ở ngành giải trí nữa!" Lâm Tri Hiểu lòng đầy căm phẫn nói.
Chuyện tối qua là do Diệp Mộ Yên thực hiện sao?
Làm sao cô ta có thể giết Cảnh Thần Hạo cơ chứ?
Nghe Lâm Tri Hiểu nói vậy, cô như sa vào sự hoài nghi, sau khi tắt máy điện thoại, cô ta lập tức mở điện thoại ra, xem tin tức trên mạng.
Trên đó có 90% tin tức hiện ra đều liên quan đến Diệp Mộ Yên, còn có 10% tin tức liên quan đến Ưng Thường Nguyệt và Đường Sóc.
Cô ta nhấp vào mục xem, tối qua Diệp Mộ Yên đã nói Đường Sóc bao dưỡng cô tại buổi trao giải thưởng, ngay cả 10% thông tin đó đều có liên quan đến Diệp Mộ Yên.
Ưng Thường Nguyệt có vẻ như đã yêu Đường Sóc rồi, hy vọng Đường Sóc mau chóng khỏe lại, có một cuộc sống hạnh phúc với người yêu thương anh.
Cô ta tiếp tục xem những tin tức khác.
Vai diễn mới của Diệp Mộ Yên được một diễn viên mới thay thế, trước đó những sản phẩm do cô làm đại diện đều dồn dập hủy hợp đồng, không những muốn hủy hợp đồng, mà còn muốn cô ta chi trả một số tiền bồi thường lớn, những scandal xấu của cô đều được tung hết lên mạng, bị quy tắc ngầm, hầu người, thậm chí còn có hình ảnh cô ta đánh người trong tổ kịch, ngay cả bộ phim điện ảnh mới gần đây được đóng cùng với Ưng Thường Nguyệt đã tuyên bố tạm thời ngừng quay, sẽ cho tìm một diễn viên khác phù hợp đóng lại các phân cảnh của cô.
Trong phút chốc, Diệp Mộ Yên xẻ đàn tan nghé, từ một người tiếng thơm lừng lẫy trong ngành giải trí, trở thânh một con chuột qua đường.
Không ít thông tin nói về buổi lễ trao giải thưởng tối qua, Diệp Mộ Yên chính miệng thừa nhận đã làm thụ thai nhân tạo.
Trên đó còn nói hôm đó khi xảy ra sự việc, trong lòn cô cảm thấy buồn bã đau nhói.
Cánh cửa phòng bệnh bỗng được mở ra, cô ta nghiên đầu nhìn Cảnh Thần Hạo bước đến, "anh ấy sao rồi?"
"Vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói rằng có thể tối nay anh ta sẽ tỉnh dậy." Cảnh Thần Hạo nhìn chiếc điện thoại trên tay cô, "đang xem gì đấy?"
"Sự việc tối qua." Cô ta đặt điện thoại xuống, anh ta vừa bước qua liền nắm lấy tay anh, ngẩn đầu nhìn anh ta, "tối nay vạn nhất anh ta, em chỉ là nói vạn nhất tối nay anh ta không tỉnh lại, thì sẽ ra sao?"
"Trở thành người thực vật." Cảnh Thần Hạo ôm lưng cô, dựa vào cô mới cảm thấy an toàn.
Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy anh ta đang hít một hơi thật sâu, cô ta chầm chặm dựa vào người anh, "anh ta sẽ tỉnh thôi, đúng không anh?"
"Đúng, chắc chắn sẽ tỉnh mà." Cảnh Thần Hạo thấp đầu nhìn cô ta.
"Em ngủ tí đi nào!"
"Dạ."
Cảnh Thần Hạo nằm bên cạnh cô, giường bệnh không lớn lắm, cô ta ngoan ngoan rút người vào lòng của anh, anh ta khoác tay vào eo cô, hai người thân mật đứng sát vào nhau.
Anh ta dường như nhắm mắt lại, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Hình ảnh tối qua vẫn còn hiện trước mắt cô, tiếng súng chói tai, vết máu đầy sàn, và cả Đường Sóc ngã quỵ xuống nền đất.
Cô ta nhắm mắt cũng không tài nào ngủ được, hy vọng trời mau tối.
Vào buổi trưa, người làm đem cơm đến, gương mặt điển trai của Cảnh Thần Hạo đang tựa đầu vào hốc cổ của cô, ngủ rất ngon giấc, cô ta không đứng dậy ăn, bụng vẫn chưa đói, không nỡ đánh thức anh ta.
"Thưa mợ, bên ngoài có một người phụ nữ tìm gặp mợ, nói là em họ của mợ, Bùi Nhã Phán." Người làm giọng nhỏ nhẹ nói.
Bùi Nhã Phán?
"Không gặp." cô ta nói nhỏ
Người làm không dám ở lại lâu quá, sợ đánh thức Cảnh Thần Hạo đang say giấc.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn cánh cửa được đóng lại, vào lúc này Bùi Nhã Phán đến tìm cô để làm gì chứ?
Nhớ đến cảnh lần trước cô ta tìm đến mình nói chuyện, bởi vì mẹ bày mưu kế nên mới làm những chuyện như thế, nếu như là sự thật, vậy thì để mẹ đến tìm mình vậy.
Phải chăng mẹ đã trở về rồi?
Nếu như mẹ đã trở về, thì tại sao mẹ lại không đến nhỉ?
Bây giờ cô không muốn thấy mặt của Bùi Nhã Phán chút nào cả.
Bỗng Cảnh Thần Hạo lắc lư nhẹ, cánh tay đang ôm lấy phần eo của cô càng siết chặt hơn, hơi thở nhè nhẹ thở vào hốc cổ của cô, từng làn hơi thở ấm áp khiến cô ngứa ngáy, có thể vì vậy mà cô không thể nào ngủ được.
......
Trong căn biệt thự của Diệp Mộ Yên.
Đây không phải là căn biệt thự của Tô Nhược Nhã tặng, mà là nhà của cô.
Cô ta ngồi dưới nền đất màu trắng, xung quanh rất yên tịnh, không nghe thấy được tiếng trẻ em khóc, không nghe được những âm thanh bộn bề nhốn nháo, cô không thèm xem những tin tức trên mạng nữa.
Có rất nhiều chai rượu rỗng đặt trước mặt, cô chầm chậm ngẩn đầu lên nhìn vách kính trong suốt, bên ngoài ánh nắng chói chang, hiện tại đang là mùa hè!
Lúc gặp anh ta cũng là mùa hè!
Cô ta lại nhấp môi một ngụm rượu, thực ra không có gì là hối hận cả, giúp anh ta, cũng là giúp bản thân mình, nếu không đâu ai biết có một người phụ nữ tên là Diệp Mộ Yên!
Trên thế gian này thứ không thể nào thiếu chính là phụ nữ đẹp, đặc biệt là ngành giải trí càng không thể thiếu.
Cô đã sớm khóa máy điện thoại, điện thoại cố định cũng bị cô giật bỏ, vào lúc này dưới nhà phát lên âm thanh ùn ùn của động cơ xe hơi.
"Diệp Mộ Yên! Cô mở cửa ra!"
Là giọng của người quản lý.