Ban đêm, Dương Dương bộ dạng mệt mỏi từ nhà Lâm Tri Hiểu trở về, Bùi Nhiễm Nhiễm rất đau lòng.
“Dương Dương, không phải cả ngày đều là con trông Tiểu Mật Nguyệt đó chứ?” Bùi Nhiễm Nhiễm lo lắng hỏi.
“Còn có dì Tri Hiểu.”
“Vậy chú Thích đâu? Chú Thích không ở nhà à?” Bùi Nhiễm Nhiễm kéo bàn tay nhỏ của Dương Dương, “Cậu ta đâu?”
“Hình như là……đến công ty, daddy đi nước ngoài rồi, gần đây chú ấy rất bận.” Dương Dương biết gì đều nói với Bùi Nhiễm Nhiễm.
“Mami biết rồi, mami pha nước cho con tắm, tắm xong con nghỉ ngơi đi nhé.” Bùi Nhiễm Nhiễm cùng Dương Dương đi lên lầu.
Dương Dương một mực im lặng, lúc gần lên đến lầu 3 bỗng lên tiếng, “Mami, cám ơn mami đã sinh ra tụi con, sau này con sẽ hiếu thảo với mami thật tốt!”
“Mami không vất vả, đều rất đáng.” Bùi Nhiễm Nhiễm biết tại sao Dương Dương lại nói như vậy.
Đây chắc là cảm xúc sau khi trông nom Tiểu Mật Nguyệt cả ngày.
Làm mẹ mới biết tình mẹ bao la, không ngờ Dương Dương còn chưa có con đã hiểu được điều này.
“Mami, con yêu mami.”
“Mami cũng yêu con, đi thôi!”
Bùi Nhiễm Nhiễm chuẩn bị nước tắm cho Dương Dương, Dương Dương là con trai lớn, bây giờ cũng đã cao hơn rất nhiều, không cần cô phải lo nữa.
Năm sau đã vào lớp một rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.
Bùi Nhiễm Nhiễm quay lại phòng của mình, nằm xuống nhìn Cảnh Thần Hạo trên màn hình laptop.
Cảnh Thần Hạo đang ngồi đối diện cô, kế bên ban công, ánh trăng vàng chiếu vào, vẻ đẹp lạnh lùng của anh như được tô điểm thêm.
Laptop để cạnh một chồng tư liệu, bên cạnh chồng tư liệu là một ly cà phê.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh, “Bên ngoài gió không lạnh sao?”
“Không lạnh, nhiệt độ vừa phải.” Cảnh Thần Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô qua màn hình laptop, hiện tại chỉ muốn bay về ôm lấy cô.
“Hôm nay Dương Dương lại đến nhà Tri Hiểu, lúc về trông có vẻ rất mệt, anh nói sắp xếp tốt chuyện ở công ty chính là kêu Thích Thịnh Thiên quay lại làm sao? Em nghĩ bây giờ anh ta vẫn nên ở nhà với Tri Hiểu sẽ tốt hơn.” Cô đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt tuấn tú trên màn hình, mới một ngày không gặp cô đã luôn nhớ tới anh.
“Chỉ là chuyện nhỏ, cậu ta đến công ty chắc không tới nửa tiếng.”
“Nửa tiếng? Vậy thời gian còn lại anh ta đi đâu?”
Sẽ không thừa dịp Tri Hiểu đang ở cử mà ra ngoài làm chuyện gì có lỗi với cậu ấy chứ?
Cảnh Thần Hạo nhìn dáng vẻ suy tư của cô, liền biết cô đang nghĩ chuyện gì xấu xa, “Nhiễm Nhiễm, cậu ta không dám ra ngoài làm bậy đâu, ngoan, ở nhà chờ anh về.”
“Dạ, vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Màn hình trước mắt đã thành màu đen, anh cũng không còn nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm. Hôm nay Thích Thịnh Thiên đến công ty vì Diệp Mộ Yên cũng đã tới công ty.
Lúc anh rời đi, Diệp Mộ Yên đã tới phòng làm việc của anh, không ai có thể ngăn cản, nên anh liền kêu Thích Thịnh Thiên đến văn phòng của anh xem thử có đồ gì bị động qua không.
Thật ra trong phòng anh luôn có camera giám sát, chỉ là anh bận quá không có thời gian xem camera nên kêu Thích Thịnh Thiên đính thân đến công ty xem xét vẫn tốt hơn.
Không nghĩ tới cô lại nghĩ là…….
Ban đêm gió thổi hiu hiu, không ngờ một xấp tài liệu lại bị gió thổi rớt xuống đất.
Anh cúi đầu nhìn xấp tư liệu, trên đó là một người ngoại quốc, nhìn chân mày có chút giống anh.
......
“Cut!”
Lời đạo diễn vừa dứt, mọi người đều dừng lại, nhao nhao đi về một phía.
Ưng Thường Nguyệt đi vào chỗ của mình, trợ lý nhanh chóng chỉnh tóc lại cho cô, cô cầm một ly nước lên uống.
“Chị, em vừa nhận được tin, giải thưởng năm nay chị được ứng tuyển hai giải, giải nữ chính xuất sắc nhất và nữ phụ xuất sắc nhất.”
Nữ chính thì đúng rồi, trước giờ ưng Thường Nguyệt luôn đóng vai chính, còn nữ phụ?
Chính là năm ngoái bộ 《 Niệm niệm có em 》……
Cô rất thích cái tên đó, niệm niệm có em, nhưng bây giờ thì sao?
Cô không còn mặt mũi gặp Đường Sóc!----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
“Trùng hợp vậy, chị Diệp nhà chúng ta cũng được đề cử hai giải đó.” Bên tai truyền tới một giọng nói.
Ưng Thường Nguyệt nhìn Diệp Mộ Yên, cô không quan trọng giải thưởng, cô chỉ quan tâm Diệp Mộ Yên còn diễn được bao lâu.
“Đối thủ yếu như vậy, một chút áp lực cũng không có, thật chán!” Ưng Thường Nguyệt lấy điện thoại ra lướt, “Diệp tiểu thư, mong là cô sẽ được giải, cô cũng xếp sau tôi lâu quá rồi, nhà tôi cũng đã có quá nhiều cúp, không còn chỗ trưng nữa.”
Trợ lý đứng bên cạnh Ưng Thường Nguyệt khẽ cười, “Chị nói chuyện đúng là làm người khác tức ói máu.”
“Không còn chỗ trưng thì ném đi thôi, thật đáng thương, đường đường là một Ưng tiểu thư, diễn viên nổi tiếng vậy mà phải ở một căn nhà nhỏ xíu ở a Thành, mấy cái cúp đã không còn chỗ trưng, không biết nếu truyền ra ngoài là Ưng tiểu thư mất mặt hay là toàn bộ công ty chúng ta đây a.” Diệp Mộ Yên lên tiếng.
“Mất mặt cũng là tôi, không ảnh hưởng tới cô đâu, yên tâm yên tâm, dù gì da mặt cô cũng dày như vậy mà, làm gì cũng không ảnh hưởng đến cô được.” Ưng Thường Nguyệt lướt weibo, đúng là ứng tuyển hai giải thưởng như cô.
Năm ngoái Diệp Mộ Yên mang thai, nhưng cuối năm đã có liên tiếp hai bộ phim ra mắt.
Dẹp điện thoại, Ưng Thường Nguyệt liền rời đi.
Bình thường đóng phim xong cô sẽ về nhà nghỉ ngơi, nhưng hôm nay cô đi tìm Đường Sóc.
Từ thư ký của anh biết được, hôm nay anh đến Nặc Thiên!
Đường Sóc và Thích Thịnh Thiên đang ăn cơm uống rượu với nhau, hai người đang nói chuyện liên quan đến Tiểu Mật Nguyệt.
“Người anh em, tôi được giải thoát rồi, bây giờ Tiểu Mật Nguyệt có thể giao cho Dương Dương, tôi không cần lo gì nữa.” Lúc anh cầm ly rượu lên định uống, cửa phòng bao liền mở ra.
Anh nghiêng đầu nhìn thấy Ưng Thường Nguyệt đang đi tới liền đứng dậy, “Tôi nhớ ra có việc phải đi trước, Tri Hiểu đang ở nhà đợi tôi.”
May mắn là chuyện chính đã nói xong, bây giờ chỉ nói chuyện phiếm, nếu không Hạo ca sẽ xử đẹp anh.
Ưng Thường Nguyệt nhìn Thích Thịnh Thiên rời đi, không lẽ dáng vẻ của cô khủng bố tới vậy sao?
Cô vừa tới, anh ta liền rời đi.
Cửa phòng bao đóng lại, cô ung dung đi vào trong, nhìn Đường Sóc đang ngồi bên bàn ăn, “Tổng giám đốc…….”
Đường Sóc chỉ nhìn cô một cái, lại quay người tiếp tục dùng bữa.
Ưng Thường Nguyệt nhìn phản ứng của cô, đúng là sau đêm hôm đó hai người không còn liên lạc gì với nhau.
Nhưng mà cuối cùng cũng đâu có xảy ra chuyện gì?
Cô còn mơ mơ hồ hồ nhớ rõ, cô say đến không biết gì, liền bị anh ném vào phòng tắm, nước phòng tắm lạnh như băng.
Cô đi tới, ngồi xuống chỗ của Thích Thịnh Thiên, đẩy bộ chén đũa cũ của Thích Thịnh Thiên sang một bên, ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đường Sóc: “Tổng giám đốc, đêm đó tôi thật sự không cố ý, không cố ý, đêm đó tôi say đến không biết gì.”
Cô lẳng lặng chờ xem phản ứng của anh, nhưng anh không có phản ứng gì, cứ như không nghe thấy cô nói gì vậy.
Đường Sóc cầm ly rượu lên, uống một ngụm, nhìn cô nói: “Không phải đó là âm mưu của cô sao? Rượu của cô kém như vậy, còn nói cái gì mà tửu lượng tốt?”
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------