Cao Thâm cuối cùng cũng bỏ ý định để Tề Viễn Dương không lo chuyện này, nếu anh ta đã muốn quản, thì cứ quản đi!
...
Hôm sau.
Diệp Mộ Yên mặc 1 chiếc đầm màu trắng, nhưng trên đầm dính rất nhiều bùn đất, thậm chí cổ áo còn bị rách, trên mặt có vết tích của máu, đầu tóc rối bù.
Cô đang diễn cảnh bị 1 đám người truy sát, đang ẩn trốn ở nhà người dân thường, lúc này hình tượng của cô rất đơn giản, rách rưới, có chút dơ, và rối.
Đột nhiên, trong đám quần chúng đó, 1 giọng nói vang lên, dẫn đến cảnh quay khoong thể không gián đoạn.
“Rốt cuộc là ai! Ai mà thiếu tố chất đến thế!” Đạo diễn không thấy ai, bắt đầu lớn tiếng mắng.
Anh ta đang quay phim!
Hôm trước thiếu mất 1 ngày quay phim, giờ anh ta đang chạy tiến độ cho kịp, đáng ghét nhất là có người xuất hiện làm chậm tiến độ của anh ta.
Tề Viễn Dương mặc đồ vest trắng, tay cầm bó hoa hồng, gương mặt ma mị hiện lên 1 nụ cười, ánh mắt đào hoa đầy mê hoặc cứ nhìn chằm chằm vào Bùi Nhiễm Nhiễm đang cầm thanh kiếm nhỏ máu tay ôm đứa trẻ.
Những người khác chú ý đến ánh nhìn của anh, nghĩ đến các tin tức xuất hiện dạo gần đây, anh ta rốt cuộc muốn làm gì?
Kiếm chuyện sao?
Tề Viễn Dương không phải thích Bùi Nhiễm Nhiễm sao, giờ Bùi Nhiễm Nhiễm không ở đây, anh ta xuất hiện ở đây làm gì?
Mà ánh nhìn của anh...
Sao có thể!
Diệp Mộ Yên cũng có chút ngạc nhiên khi Tề Viễn Dương tiến gần, kể cả Ứng Giác Nguyệt đang ngồi nghỉ ngơi, đoàn phim thật là càng ngày càng náo nhiệt.
Không ngờ còn gặp cảnh này, bọn họ muốn tình tay 4 của họ phức tạp lên chăng?
Chuyện tình cảm thật không đơn giản tí nào?
“Mộ Yên, hôm nay em đẹp thât.” Tề Viễn Dương đưa bông hoa trên tay anh đến trước mặt cô, thấy cô không có ý đón nhận, cười nói, “Hoa hồng quá nặng, không thích hợp để em cầm, anh quá ngốc rồi.”
“Phụt!”
Hoa hồng trên tay anh vứt ra xa, những người khác nhìn anh ném hoa hồng đi, đó là 1 bông hoa rất đẹp,thật muốn chạy đi nhặt ngay bây giờ.
Diệp Mộ Yên nhìn động tác của anh ta, lòng càng thêm khó hiểu.
Bọn họ thân lắm sao? Dường như chưa gặp qua
Nhưng cô cũng biết anh ta, chuyện hôm nay, chẳng lẽ có liên quan đến Bùi Nhiễm Nhiễm?
Người phụ nữ đó bảo Tề Viễn Dương làm vậy?
“Em tiếp tục quay đi, trưa nay anh mời đoàn phim ăn trưa, không ai được phép vắng mặt!” Tề Viễn Dương cười nói, đột nhiên, anh đưa tay lên mặt của Diệp Mộ Yên, “Mộ Yên của anh, hóa trang thành ra vậy cũng rất đẹp?”
Mộ Yên của anh?
Lúc nào Diệp Mộ Yên đã trở thành của anh?
“Anh Tề, có phải anh nói nhầm không? Chúng ta thân lắm sao?” Diệp Mộ Yên nghiêm túc nhìn anh, giờ chưa phải lúc then chốt, không được gây chuyện.
“Mộ Yên, con gái nhỏ nhen xíu cũng dễ thương, nhưng cứ giận dỗi hoài là không được, anh biết anh không nên để em cố tình tiếp cận Cảnh Thần Hạo, muốn từ tay em moi ra bí mật kinh doanh của hắn, nhưng anh đã đền tội, tối qua quỳ vào vỏ sầu riêng giờ đầu gối còn đau, em không thể thương anh xíu sao?” Tề Viễn Dương rút tay về, mặt vẫn tươi cười.
Nhìn thấy Diệp Mộ Yên như sắp điên lên, anh ta đột nhiên nói, “Mộ Yên, em còn giận thế nữa, anh hôn em đó.”
Diệp Mộ Yên trừng mắt nhìn anh ta, hận không thể đốt chết anh ta, sao có người vô sỉ đến thế chứ?
Bao nhiêu người như thế, nếu Tề Viễn Dương hôn cô, cô phải làm sao không để chuyện này phát sinh.
“Em không giận, anh Tề đi trước đi!” Cô cũng cười, dù gì cũng là diễn viên, biết cách che giấu tâm trạng của mình, “Dù cho anh Tề có quỳ vỏ sầu riêng, cũng nên tìm người bắt anh quỳ chứ.”
Xem ta Bùi Nhiễm Nhiễm và anh ta ở bên nhau thật, còn quỳ vỏ sầu riêng, không ngờ Bùi Nhiễm Nhiễm lại thích trò đó.
“Càng ngày càng nghịch ngợm, do anh chiều em quá rồi, sau này không ai dám thích em.” Anh cười quay người đi, nhìn quanh “Trưa nay tôi làm chủ, cứ ăn tự nhiên, cảm ơn mọi người đã chăm sóc Mộ Yên của chúng tôi.”
Ứng Giác Nguyệt nghe câu này xém tí nôn ra, nhưng cô không nôn, liền ghi âm clip lại, sau đó phát lên mạng xã hội.
Chắc sẽ trở nên náo nhiệt đây.
Không ngờ Tề Viễn Dương và Diệp Mộ Yên lại là 1 đôi, hai người hợp nhau hại Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm, Tề Viễn Dương là tổng tài của Te, khó trách đến giờ cũng không làm gì Diệp Mộ Yên.
Đám người trong đoàn phim nhìn anh ta rời khỏi, đến cả đạo diễn còn chưa định hình được chuyện gì, Tề Viễn Dương đến đây, sau đó lại đi.
Còn để lại 1 người, người đó xem ra là người chuyên để trả tiền cho bữa trưa ngày hôm nay.
Diệp Mộ Yên gặp trường hợp điên khùng đó, không còn tâm trạng quay phim, Tề Viễn Dương và Bùi Nhiễm Nhiễm thật là đáng ghét.
Nhưng quan trọng là, còn có thể có liên quan đến Cảnh Thần Hạo, bọn họ hợp lại ức hiếp mình cô?
Bất luận thế nào, bà Cảnh sẽ đứng về phía cô.
...
Khi mà clip được tung lên mạng, lập tức trở thành chủ đề hot.
Mà ngay giây phút Tề Viễn Dương rời khỏi, đã nhận điện thoại của Bùi Nhiễm Nhiễm.
Anh ta dựa lưng vào ghế, gác đùi, “Sao nhớ anh hả?”
“Tin trên mạng là sao đây? Anh muốn tìm bạn gái, cũng phải đàng hoàng xíu? Diệp Mộ Yên lại là gì đây?” Bùi Nhiễm Nhiễm tay cầm điện thoại, ipad đặt trên đùi, đang xem tin tức.
“Diệp Mộ Yên thì sao? Xinh đẹp, là khẩu vị của anh.” Tề Viễn Dương trả lời kiểu bất cần.
“Không phải ý đó, cô ta đẹp thật, nhưng có con rồi, là của Cảnh Thần Hạo, còn nữa, tôi chắc là anh không thích cô ta, 1 chút cũng không, anh chẳng phải nói, anh là trai cong mà.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn tấm ảnh trên màn hình.
Dáng vẻ anh nói không giống như đang nghiêm túc.
“Anh lại thẳng rồi.”
“...” Bùi Nhiễm Nhiễm nghe anh ta nói thế, đột nhiên không biết nói gì.
Cảm giác như mình lo chuyện bao đồng.
“Nếu anh vì tôi, thì không cần thế, chuyện chúng tôi chúng tôi tự giải quyết, cảm ơn!” Cô đột nhiên tắt trang mạng, không tiếp tục xem.
“Em nghĩ nhiều rồi.”
“Thôi được, bất luận anh ở cạnh ai, anh vui là được” giờ cô chỉ có thể làm cho anh được như thế, không thể hơn.
“Nếu ở cạnh em anh sẽ hạnh phúc, em sẽ ở bên anh?” Anh đột nhiên hỏi.
Bùi Nhiễm Nhiễm đơ người ra, sao lại chuyển chủ đề, đúng là đồ lừa đảo.
“Sẽ không.”
“Em không thể để anh ảo tượng xíu sao? Suy nghĩ xíu rồi trả lời.” Tề Viễn Dương cười nói, tuy biết kết quả như thế, nhwung trong lòng vẫn khó chịu.
“Sau khi suy nghĩ kết quả cũng thế.” Trong lòng cô đã có người khác, không thể bên anh.
“Em thật nhẫn tâm.” Tề Viễn Dương từ từ nói, “Chuyện trên mạng em không cần lo, ngồi xem kịch hay đi.”