Vừa mới chui từ trong bụng mẹ ra, cô bé đã ngủ mất.
“ Lần sau là có kinh nghiệm rồi.” Cảnh Thần Hạo không đổi sắc mặt, nói.
Anh mới đến, cũng không có kinh nghiệm chăm em bé, cho nên......
“ Ừm.” Bùi Nhiễm Nhiễm gật đầu, cô kéo tay anh đi khỏi.
Hay nhất vẫn là tạm thời họ rời khỏi đây!
Muộn lắm rồi, mọi người đều phải đi nghỉ.
Ngày hôm sau, Dương Dương Noãn Noãn vừa nghe tin Lâm Tri Hiểu đã sinh, hai đứa đều muốn đến bệnh viện xem em bé.
Nghĩ đến mấy đứa cũng chuẩn bị được nghỉ hè, có đưa chúng đến bệnh viện cũng không sao cả nên đưa chúng đi cùng.
Như vậy, cả nhà đều đến bệnh viện, chưa kịp đến phòng bệnh đã nghe thấy tiếng em bé khóc, khóc rất to.
“ Em gái đang khóc ạ?” Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Bùi Niễm Nhiễm.
“ Chắc thế.” Bùi Nhiễm Nhiễm kéo Noãn Noãn bước nhanh hơn.
Khi cô bước vào phòng đã thấy Thích Thịnh Thiên đang vụng về thay tã cho tiểu Mật Nguyệt, Lâm Tri Hiểu thì đang ngồi tựa lưng vào đầu giường nhìn hai bố con, vừa đáng trách lại vừa buồn cười.
“ Trước không phải đã để cho anh luyện rồi sao? Vẫn không làm được! Có phải anh cố ý không thay để sau này khỏi phải thay, đẩy cho em không?” Lâm Tri Hiểu nhìn anh, có chút tức giận.
“ Hiểu Hiểu, em đừng nói oan cho anh, anh đã rất cố gắng rồi, nhưng con bé chẳng chịu hợp tác, anh cũng đành chịu.” Thích Thịnh Thiên vẫn đang loay hoay bận bịu, anh hết cách.
“ Mau thay đi.” Lâm Tri Hiểu giục.
Vừa quay đầu lại, thấy cả gia đình đại boss bước vào, cô lập tức mềm xuống, sự oai hùng khi nãy bỗng dưng biến mất, cô tươi cười nhìn họ, “ Mọi người đều đến rồi à.”
Thực ra không cần thiết phải kéo cả nhà đến, cô cảm thấy áp lực lắm.
Đặc biệt là đại boss, sắc mặt anh vẫn lạnh lùng như thường.
“ Dì Tri Hiểu.” Dương Dương Noãn Noãn đồng thanh.
Hai đứa đều hiếu kỳ muốn đến xem em bé nhưng em bé lại đang nằm trong tay chú Thích Thịnh Thiên.
“ Ngoan......”
Bây giờ chỉ có bà bầu với bà bầu vừa dỡ hàng là nhiều chuyện để nói.
Bùi Nhiễm Nhiễm có kinh nghiệm, cho nên cô đứng bên giường nhắc nhở cô bạn những điều cần chú ý.
Cảnh Thần Hạo ngồi lên so fa, anh không tham gia vào câu chuyện nhưng vẫn dỏng tai lên nghe.
Dương Dương Noãn Noãn thì lại bám dính lấy Thích Thịnh Thiên, nhao nhao đòi xem mặt tiểu Mật Nguyệt.
Thích Thịnh Thiên vật lộn với con gái, đầu tóc bu xù, cuối cùng cũng thay được cái tã cho con bé, quá trình chế tạo thì sướng thật đấy nhưng với công việc như vừa nãy, anh chưa từng mệt đến vậy.
Không ngờ lại bị một đứa bé làm cho mồ hôi vã như tắm.
Thích Thịnh Thiên bế tiểu Mật Nguyệt cúi thấp người xuống cho hai đứa bé nhìn, hai đứa bé đều trợn tròn mắt nhìn.
Noãn Noãn nhìn cô bé tiểu Mật Nguyệt nhăn nhúm, liền nói, “ Chú Thích, em bé này chẳng giống chú gì cả, cũng không giống dì Tri Hiểu, không đẹp như chú và dì, nhìn xấu quá!”
Những người khác trong phòng đều quay sang nhìn Noãn Noãn, sắc mặt kinh ngạc.
Chỉ có người tối qua phát biểu cùng ý kiến như Cảnh Thần Hạo đồng tình với Noãn Noãn, anh nhìn cô bé, quả đúng là con gái anh, suy nghĩ chẳng khác gì.
Lâm Tri Hiểu cảm thấy cạn lời, nhưng khó mà làm sao được, trẻ con mà!
“ Noãn Noãn, em bé vừa ra đời đều như vậy, mấy ngày nữa là bình thường, khi con vừa đẻ ra con cũng nhăn nheo như vậy đấy.” Bùi Nhiễm Nhiễm không hề khách sáo với con mình.
Noãn Noãn vừa nghe mình cũng đã từng nhăn nheo như vậy đột nhiên nhìn tiểu Mật Nguyệt, cô bé lại thấy dễ coi.
“ Sau này nhất định sẽ xinh xắn lắm, giống dì Tri Hiểu.” Noãn Noãn gật đầu lia lịa.
Họ ở trong phòng bệnh thêm lát nữa, dù sao cũng không nên làm phiền bà đẻ lâu, nên cũng nhanh chóng rời đi.
Phòng bệnh chốc lát trở nên yên ắng, nhưng chẳng được bao lâu, tiểu Mật Nguyệt lại gào khóc..
Thích Thịnh Thiên sờ bỉm của con gái, thấy vẫn còn khô ráo, anh nhìn sang ngực vợ, “ Vợ ơi, con đói rồi.”
“ Vậy anh còn ôm con không đưa đây, anh định tự cho con bú chắc?” Cô đã giơ tay ra rồi, nhưng anh vẫn bế tiểu Mật Nguyệt nhìn cô.
“ Không, anh đang ghen tỵ với con.” Thích Thịnh Thiên giao con gái cho Tri Hiểu, anh ngồi cạnh giường, yên lặng nhìn con gái bú mẹ.
“ Á......” Lâm Tri Hiểu bỗng rít lên.
Thích Thịnh Thiên cũng căng thẳng theo, anh đứng bật dậy, “ Em sao thế? Đau ở đâu?”
“ Tiểu Mật Nguyệt bú mạnh quá, hơi đau.” Lâm Tri Hiểu cũng không ngại ngần vì trong phòng chỉ có mình chồng cô.
“ Con bé không ngoan, không cho nó bú nữa, chúng ta cho con ăn sữa ngoài.” Thích Thịnh Thiên không muốn thấy cô chịu đau.
“ Thôi đi anh, con bé dịu dàng hơn anh nhiều, tiểu Mật Nguyệt còn chưa mọc răng kìa!” Lâm Tri Hiểu lườm anh một cái rồi cô cúi xuống nhìn tiểu Mật Nguyệt đang bú ngon lành.
Còn Thích Thịnh Thiên chỉ biết đứng đó nhìn hai mẹ con họ.
Có con rồi nên không cần chồng nữa?
Coi như anh chẳng tồn tại sao?
Lâm Tri Hiểu chăm chú nhìn tiểu Mật Nguyệt, không để ý đến sắc mặt của Thích Thịnh Thiên, cô đưa bàn tay còn lại sờ lên mặt cô bé, cảm thán, “ Con bé đúng là xấu thật......”
“ Không xấu.” Thích Thịnh Thiên phản bác, “ Chị dâu nói rồi, sau này nó sẽ rất xinh đẹp.”
Thích Thịnh Thiên gật gật đầu, “ Ờ ờ, anh biết rồi, anh biết tại sao Diệp Mộ Yên phải chờ 1 tháng sau sinh mới lộ mặt rồi, nếu mới đẻ đã đem con về, đứa bé trông như thế này thì cần gì làm xét nghiệm nữa!”
“ Anh nói cũng đúng.” Lâm Tri Hiểu đột nhiên nhìn anh, “ Anh nói xem có phải An An không phải do Diệp Mộ Yên sinh hay không, thực cất cô ta mang thai đứa con của người khác, sau đó tìm đứa trẻ khác để thay thế? Anh thử nghĩ xem trong nước, không hề nghe thấy tin đồn cô ta cặp với người nước ngoài nào!”
“ Cái này anh sớm đã nghĩ đến, An An đúng là con ruột của cô ta, đã được kiểm chứng ở nước ngoài rồi.” Thích Thịnh Thiên nghiêm túc.
“ Vậy thì em cũng hết cách, xem ra là của đại boss thật......” Cô cúi đầu nhìn tiểu Mật Nguyệt trong lòng mình, con bé nhắm chặt mắt, nó quá chăm chú cho công việc của mình.
Bú một hồi hình như ngủ mất rồi, nhưng miệng nó vẫn chậm rãi cử động.
Không phải là một đứa phàm ăn đấy chứ?
Lâm Tri Hiểu hơi căng thẳng, mới nghĩ đến con gái mình sau này sẽ tròn ung ủng, cô thấy vấn đề này khá đau đầu.
Tiểu Mật Nguyệt như vậy, cô khó lòng đặt con bé xuống nên cứ ôm nó trong tay.
Thích Thịnh Thiên thấy vậy, đứng dậy tiến lại, “ Tri Hiểu, con bé mới một ngày, không được chiều nó quá thế.”
“ Em có chiều đâu.” Cô nhỏ giọng.
Thích Thịnh Thiên đỡ lấy lưng tiểu Mật Nguyệt, dần dần dịch nó về đằng sau, tiểu Mật Nguyệt dần bỏ bầu sữa mẹ, con bé chép chép miệng.
“ Anh cho con đi ngủ, quay lại ngay.” Thích Thịnh Thiên bế con đi.
Sau khi anh đi khỏi, Lâm Tri Hiểu nằm trên giường, cô cảm thấy hơi mệt, đi ngủ thì hơn.
Không ngờ, cô vẫn chưa kịp ngủ thì cửa phòng bệnh lại bị gõ vang.
Nếu là Thích Thịnh Thiên thì chắc chắn anh ta không cần gõ cửa.
Cô lại ngồi dậy, nhìn ra cửa, “ Vào đi!”
Thích phụ nghe tiếng cô, ông liền đẩy cửa bước vào, cùng lúc đó, sau lưng ông là Thích đại thiếu và người đã lâu không gặp, Trần Nhan.