Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 549




“Anh có điều tra cẩn thận không vậy? Rốt cuộc Diệp Mộ Yên đã xảy ra chuyện gì? Đứa con đó của cô ấy đúng là của đại Boss sao? Tôi luôn cảm thấy cô ấy không tầm thường, không dễ đối phó.” Lâm Tri Hiểu càng nghĩ càng thấy sợ.

Nếu có người cố tình tính kế Thích Thịnh Thiên thế này, cô biết phải làm gì đây?

Thích Thịnh Thiên ngồi ở trên giường, xoa xoa cái bụng to của cô, “Hiểu Hiểu, kết quả xét nghiệm tóc đúng là con của anh Hạo, có thể là lúc trước ăn chơi đã để lại, không phải anh Hạo và chị dâu lúc trước cũng vậy hay sao?”

“Anh quen biết đại Boss lâu vậy rồi, không lẽ anh nghĩ anh ấy là người tùy tiện như vậy sao? Có thể dễ dàng nảy sinh quan hệ với người khác như vậy sao?”

“Hiểu Hiểu, em có thể nghĩ được như vậy, không lẽ chị dâu lại không nghĩ được vậy? Nhưng chứng cứ đã rành rành trước mắt, dù chúng ta có nghĩ như thế nào cũng vậy. Hôm đó anh Hạo đã uống rất nhiều, đúng ra anh không nên đi tiễn Đường Sóc, dù gì Đường Sóc cũng không có vợ con gì, có gì cũng không gây ra chuyện lớn như vậy.” Anh đã nhớ kỹ, lần sau sẽ không phạm sai lầm này nữa.

Thế nhưng sẽ có lần sau nữa sao?

Anh rất nghi ngờ.

“Anh còn mặt mũi nói hay sao, nếu không phải anh rủ đại Boss đi uống rượu cũng sẽ không gây ra chuyện lớn như vậy.” Lâm Tri Hiểu liếc anh một cái: “Nhanh đi tắm đi, mùi rượu nồng quá!”

“Hiểu Hiểu, anh thề anh không có uống, chỉ có anh Hạo uống thôi, anh cũng vì trường hợp bất đắc dĩ nên mới bị dính mùi rượu.”

“Anh không thể khuyên anh ấy, trông chừng anh ấy hay sao? Vậy mà có thể để anh ấy một mình ở quán rượu, còn để anh ấy uống say đến vậy? Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Lâm Tri Hiểu không thể yên tâm nổi, bọn họ vừa chia tay đại Boss đã uống say đến vậy rồi.

Đoán rằng trong lòng Nhiễm Nhiễm cũng rất khó chịu.

“Anh ấy là đàn ông, dù gì cũng sẽ không bị thiệt đâu, vả lại phòng của anh ấy ai mà dám vào. Anh ở nhà với em còn tốt hơn, ngộ nhỡ em sinh non rồi sao.” Thích Thịnh Thiên xoa xoa cái bụng to của cô, “Tiểu Mật Nguyệt nhỏ bé của ba, có muốn ba ở nhà với con không nào?”

Mặt của anh liền lập tức áp sát vào bụng cô, mắt tròn xoe ngước lên nhìn cô, “Con gái nói muốn anh ở nhà với con.”

“Con biết nói mới lạ.” Lâm Tri Hiểu bị hành động ngây thơ của anh chọc cười, “Đại Boss thật sự sẽ không sao chứ? Hay mai anh đi xem anh ấy như thế nào đi?”

“Cái này anh biết rồi, em yên tâm, tạm thời anh ấy sẽ không bỏ đi đâu, anh ấy không thể đi được.”

“Tắm rửa đi, khó ngửi chết mất.”------ App: iNovel – Nhóm dịch: Boss ------

“Khó ngửi sao? Cũng lâu rồi anh không uống rượu, em có muốn ngửi thêm không?” Thích Thịnh Thiên lại gần cô, trộm hôn môi cô một cái.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi tức giận, anh nhanh chóng rút lui, sảng khoái vui vẻ đi về phía phòng tắm.

......

Hôm sau, Thích Thịnh Thiên đang ngủ ngon thì bị Lâm Tri Hiểu đánh thức.

Sao phụ nữ mang thai luôn dậy sớm như vậy, cô ngủ càng lúc càng ít.

“A......” Anh ngáp một cái, như muốn từ trên giường lăn xuống, “anh Hạo say rượu sao có thể dậy sớm vậy được, giờ anh đi tìm anh ấy anh sẽ chết thảm lắm đó.”

“Anh không đi chết còn thảm hơn đó, mau đi xem xem, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu lỡ Hạo ca xảy ra chuyện gì Nhiễm Nhiễm sẽ rất khổ sở.”

Chia tay là một chuyện, cô cũng không muốn đại Boss xảy ra chuyện gì.

Bọn họ đều rất yêu đối phương, chỉ là tạm thời xảy ra chuyện này nên không thể ở bên nhau.

“Anh đi liền, đi liền đây.” Thích Thịnh Thiên ung dung mặc quần áo, “Anh đi về lại ôm em ngủ.”

Một mình cô cũng có thể ngủ rất tốt, chỉ là hoạt động hơi bất tiện thôi.

Thích Thịnh Thiên lái xe đi đến Cảnh Thiên, nhập mật mã đi vào phòng của Cảnh Thần Hạo, xốc xốc cái giường lớn cũng không thấy Cảnh Thần Hạo đâu, mùi rượu vẫn còn rất nồng nặc.

Không biết là mùi rượu trên người Cảnh Thần Hạo hôm qua hay anh lại uống rượu ở trong phòng nữa.

“Vãi! Đúng là mới sáng sớm đã không thấy người rồi!”

“Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì a!”

Nếu không anh sẽ không biết phải ăn nói như thế nào!

Lập tức xem camera giám sát, Cảnh Thần Hạo lúc rời đi vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng tinh thần khá tốt, xem ra không uống thêm rượu.

Thích Thịnh Thiên lập tức rời khỏi Cảnh Thiên, trực tiếp đi đến công ty.

Đi ngang qua văn phòng làm việc, anh nhìn vào trong, lúc này vẫn chưa thấy ai, giờ đã trễ rồi mà?

Anh do dự không biết có phải dó có Thần Cảnh Hạo ngồi trong đó không, anh gõ cửa đi vào, cả căn phòng to như vậy mà chỉ có mình Thần Cảnh Hạo lẻ loi ngồi bên trong, không còn ai khác.

Mặt đầy lạnh lùng, cả người toát ra sát khí, như kiểu người sống cấm lại gần!

“Xong rồi xong rồi!” Nhân viên Cảnh Thiên lại bắt đầu oán trách, tiếng xấu của lãnh đạo cao cao tại thượng lạnh lùng khó ưa lại quay về rồi.

“Anh Hạo!”

Cảnh Thần Hạo nghe tiếng gọi, mặt vẫn lạnh lùng không đổi, vẫn ngồi ngay ngắn thằng lưng, mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.

Thích Thịnh Thiên hiếu kỳ đi tới nhìn, kết quả là máy tính không hề mở, màn hình tối om.

Nhìn anh ngồi im như pho tượng, Thích Thịnh Thiên liền quay người lùi ra.

Thích Thịnh Thiên quay lưng rời đi, lúc này anh mới quay sang nhìn bóng lưng đang rời đi của Thích Thịnh Thiên, vẫn như cũ không nói gì, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.

Anh đang suy nghĩ không biết hôm nay Nhiễm Nhiễm có tới công ty không, nếu cô không tới công ty vậy cô biết đi đâu làm việc đây?

Mặc kệ cô tới đâu làm việc, anh đều sẽ mua lại hết.

Thích Thịnh Thiên rất nhanh liền quay về, xách theo mấy hộp cơm, mở ra trước mặt anh, “Anh Hạo, cả ngày anh chưa ăn gì, anh ăn chút gì trước đi.”

“Anh không muốn ăn.” Anh không đói bụng.

“Không ăn sao được, dù có chia tay cũng phải sống chứ……” Anh lấy hết can đảm mở hộp cơm đưa đến trước mặt Cảnh Thần Hạo, “Tốt xấu gì anh cũng ăn chút đi, chị dâu cũng không muốn thấy anh vậy đâu, ngay cả bản thân mình cũng không chăm sóc được sao chăm sóc tốt cho chị dâu, lỡ sau này chị dâu lấy lý do này ra để nói anh thì sao?”

Nhiễm Nhiễm đã không cần anh, chán ghét anh, ghét bỏ anh, còn lo cho anh hay sao?

Anh quét mắt lạnh nhìn qua một lượt, hét lớn: “Lấy ra!”

“Anh không ăn thì em ăn, em đói lắm rồi.” Thích Thịnh Thiên ngồi đối diện anh, mở hộp cơm ra ăn, anh chưa ăn sáng.

Trong văn phòng bỗng nhiên trở nên rất yên tĩnh, yên tĩnh tới nỗi có thể nghe được tiếng nhai đồ ăn.

Sắc mặt của Cảnh Thần Hạo vẫn lạnh lùng như cũ, Thích Thịnh Thiên cố tỏ ra ăn thật ngon miệng để câu dẫn vị giác của anh.

Thế nhưng đều là phí công.

Bỗng nhiên, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ cửa, cả hai người đều khựng lại, không biết là ai.