“Nhiễm Nhiễm...”
Cô ôm lấy Noãn Noãn xuống xe, nghiêng đầu nhìn anh, “Anh về trước đi! Ở đây em sẽ dọn dẹp.”
Cô đưa Dương Dương Noãn Noãn mở cửa rồi vào nhà, mới ra lấy hành lý.
Cảnh Thần Hạo đứng đó giữ đó, đã lấy hành lý của họ ra rồi.
Cô đẩy 1 cái nhỏ, Cảnh Thần Hạo đẩy 2 cái, hai người 1 trước 1 sau đi vào.
“Bên ngoài mưa, anh ở lại được không?” Anh không muốn đi, không muốn xa cô.
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe lời anh nói, thấy nghi ngờ, không ngờ mặt anh dày như thế.
Đã nói là chia tách, còn muốn ngủ lại.
“Ở đây lâu rồi không ai ở, anh vẫn nên đi trước đi! Không có chỗ cho anh ở lại.” Cô đặt hành lý xuống, đẩy ngực anh.
Đứng dưới nhà, anh tự nhiên ôm lấy eo cô, cúi đầy đầy thâm tình, “Nhiễm Nhiễm, xin tá túc 1 đêm.”
“Cảnh Thần Hạo, anh dù gì cũng là Tổng tài cảnh thị, đàn ông nói mà không giữ lời, anh đã đồng ý tạm xa em 1 thời gian, anh tự nói không thể tự làm theo 1 lần sao? Dương Dương Noãn Noãn muốn gặp anh, em sẽ dẫn tụi nó đi gặp anh, anh tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt em, nếu không muốn em càng hận anh, đừng xuất hiện trước mặt anh.” Cô đột nhiên đẩy anh cái, “Đi đi!”
“Nhiễm Nhiễm.”
“Em sẽ nghĩ nghiêm túc coi chúng ta nên làm sao, anh cũng vậy đi.” Cô quay người đi vào phòng, sợ hãi nếu mình nhìn anh thêm nữa, sẽ không nhẫn tâm mà lại cho anh ở lại.
Vào nhà dựa vào thành cửa, nước mắt xém rơi ra, nhìn khuôn mặt tươi cười của Dương Dương Noãn Noãn, cô mới cố gắng chịu đựng.
Giờ cô còn nhiều việc phải làm, không thể đứng đó tức giận mãi, khó chịu và đau lòng mãi.
Cảnh Thần Hạo bên ngoài cứ dầm mưa nhỏ, nhìn căn hộ trước mặt, đèn lầu 2 mở ra, bọn họ đã lên lầu.
Bọn họ đã không cần anh rồi.
Bảo anh đi.
Anh lại đứng thêm tí nữa, đang nghĩ nếu lúc nãy mưa lớn hơn, hoặc lớn xíu nữa thì được rồi, Nhiễm Nhiễm sẽ nhìn thấy anh bị ướt, sẽ cho anh vào.
Nhưng không có khả năng đó.
Mưa càng ngày càng nhỏ, dường như đã tạnh hẳn.
Cuối cùng, anh cũng đi khỏi.
Trên lầu Bùi Nhiễm Nhiễm dọn dẹp phòng của Dương Dương Noãn Noãn xong, thì đến lang cang lầu 2, nhìn thấy xe anh vừa đi khỏi.
Cô đứng ngơ ra vài phút, cho đến khi Dương Dương Noãn Noãn gọi cô, cô mới phản ứng lại.
...
Phòng bao quán rượu Cảnh Thiên nồng nặc mùi rượu.
Mẫn Lệ bưng ly rwuouj lên nhìn Cảnh Thần Hạo đã say trước mặt mình, từ từ nghiêng đầu nhìn Thích Thịnh Thiên, dùng khẩu hình miệng nói, “Hạo ca sao lại uống thành ra thế?”
“Mình cũng không biết!” Thích Thịnh Thiên mở mắt nhìn anh ta, mình giờ này cũng muốn về.
Hiểu Hiểu 1 mình ở nhà, mà Cảnh Thần Hạo lại thành thế, thân làm anh em sao có thể đi trước.
“Cậu đi!” Mẫn Lệ nhìn anh, cứ uống thế, không biết anh ta có thể chịu nỗi không.
“Sao cậu không đi.” Thích Thịnh Thiên nổi giận, lúc này ai dám đưa đầu vào miệng súng.
Cảnh Thần Hạo vẫn còn uống, lại rót 1 ly, vừa đưa đến miệng, 1 bàn tay đã cướp ly rượu đi.
Thích Thịnh Thiên trực tiếp hất rượu xuống đất, lạnh lùng nhìn anh ta, “Anh Hạo đừng uống nữa, coi chừng chuyện đó lại tái diễn.”
Chuyện cũ tái diễn?
Chuyện anh và Diệp Mộ Yên.
Không thể, tuyệt đối không thể tái diễn, tuyệt đối không.
Thích Thịnh Thiên đột nhiên bị anh nắm lấy cổ áo, “Hôm đó cái cậu thấy là thật.”
“Anh Hạo, sao em gạt anh được, trừ khi có người gạt em, mà lúc đó trong đó cũng không có ai, hay là chúng ta nói sự thật đi, chị dâu cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, anh cứ nhận lỗi, chị ấy sẽ hiểu mà.” Anh cũng là muốn về sớm để ở cạnh Lâm Tri Hiểu, nếu không tuyệt đối không dám đụng vào Cảnh Thần Hạo lúc này đâu.
Cảnh Thần Hạo đầu có chút đau, nhưng cũng nghe rõ lời anh ta nói, bọn họ có quan hệ gì, sao Thích Thịnh Thiên lại có thể lừa anh.
Nếu Thích Thịnh Thiên bị lừa, vậy là ai đang lừa họ?
Diệp Mộ Yên!
Cô ta là nghệ nhận bên Truyền Thông Đường Thị, chẳng lẽ là Đường Sóc?
“Anh Hạo, tuyệt đối không phải là Đường Sóc, sao anh ta có thể, trước đây chuyện của anh ta và chị dâu anh cũng biết là ngoài ý muốn, anh ta không thể vì chuyện chị dâu mất con, anh đánh anh ta, mà báo thù anh! Cho dù báo thù, sao lại anh được, Diệp Mộ Yên cũng không thể có con của anh!” Thích Thịnh Thiên cảm thấy những lời anh nói trước Cảnh Thần Hạo hôm nay, là lời nói cam đảm nhất của mình.
Sao anh biết con của Diệp Mộ Yên ở đâu ra chứ!
Cổ áo Thích Thịnh Thiên được buông ra, anh lập tức cách xa Cảnh Thần Hạo 1 chút.
“Anh Hạo, nhân lúc giờ còn tỉnh, đừng uống nữa!” Thích Thịnh Thiên đưa dấu hiệu ám chỉ cho Mẫn Lệ.
“Anh Hạo,đừng uống, trễ rồi, nếu chị dâu biết anh thế, chị ấy nghĩ sao, còn cho rằng anh lại....cái đó!” Mẫn Lệ giờ cũng không dám nói 2 từ ngoại tình.
Cảnh Thần Hạo đột nhiên đứng lên, mắt nhìn bình rượu trước mặt, anh ta uống hơi nhiều, nhưng vị đắng của rượu không bằng nỗi đâu trong tim.
Bước chân có chút khó khăn khi bước khỏi phòng bao, Thích Thịnh Thiên và Mẫn Lệ lập tức đi theo, Anh Hạo giờ ở đây, vẫn nên đưa anh về phòng an toàn hơn.
Quả nhiên vậy, họ vừa ra ngoài thì thấy Cảnh Thần Hạo dựa vào tường, mắt nhắm lại.
2 người hợp tác đưa anh ta về phòng, Cảnh Thần Hạo bò lên giường, không nhúc nhích.
“Đi nhanh!” Thích Thịnh Thiên vẫy tay, nhanh chóng cùng Mẫn Lệ đi khỏi.
Thích Thịnh Thiên về nhà giống như 1 thanh gươm, sau khi rời khỏi quán rượu, lập tức về nhà!
Tuy anh không uống rượu, nhưng có không ít mùi rượu bám lên người, vừa về là vào phòng thay đồ, chuẩn bị tắm.
“Thích Thịnh Thiên!”
Anh vừa cởi áo sơ mi, đã nghe thấy trong phòng tối ấy có tiếng Lâm Tri Hiểu vang lên, sau đó đèn trong phòng bật sáng.
“Hiểu Hiểu của anh, anh đến anh đến đây!” Anh lập tức đến, đỡ cô dậy, dựa vào đầu giường.
“Anh rõ ràng không có chút âm thanh nào, sao em tỉnh? Chẳng lẽ là do linh cảm?” Thích Thịnh Thiên vui mừng tiến gần cô, định hôn cái.
Lâm Tri Hiểu nghiêng đầu, nụ hôn nồng cháy trúng vào tai cô.
“Sao người anh đầy mùi rượu, đã nói là không uống mà?” Cô từ từ nói, nhưng sắc mặt thì không vui.
“Hiểu Hiểu, em ngủ trước, anh đi tắm đã, lập tức xong.” Anh cũn không muốn người mình đầy mùi rượu thế này.
Lâm Tri Hiểu nhìn anh đang không mặt đồ trên, khuôn mặt bỗng hơi giận, “Nhiễm Nhiễm và đại boss ở riêng, giờ cậu ấy ở nhà em, mai em đi thăm cậu ấy.”
“Em là thai phụ, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi, giờ tâm trạng chị dâu không tót, cô ấy cần yên tĩnh, không cần an ủi.” Anh không yên tâm cô ra ngoài chơi.
Tuy không xa lắm.
“Em muốn đi thăm cậu ấy! Em chỉ thông báo anh, không hỏi ý anh, anh có thể đi thăm đại bos, sao em không thể đi thăm Nhiễm Nhiễm?” Cô chỉ muốn đi thăm Nhiễm Nhiễm thôi, không đi thì không yên tâm được.